Chương 5: Nhan cẩu

Editor: Mạnh Thường Ca

Chương 5 nhan cẩu

A Phù ngồi trên một cột buồm của một con thuyền chìm ở đáy biển, uể oải ỉu xìu lắc lắc chiếc đuôi mỹ lệ mộng ảo như một tấm sa mỏng trong suốt của mình.

Nghĩ đến cảnh mình thế mà lại nhất thời bất cẩn lộ ra khỏi mặt nước, lại còn bị nhân loại phát hiện làm cô ảo não vô cùng.

Phải biết rằng ở trong mắt của nhận loại, cô chính là dị loại thân người đuôi cá, nhân loại đã còn là cùng chủng tộc với thiếu nữ nữa rồi, bọn họ đã trở thành kẻ địch của cô, họ sẽ vì tiền tài và ích lợi để rồi tàn nhẫn bắt giữ và thậm chí là tàn sát đồng loại của A Phù.

Trước đây A Phù cũng không phải không có ý muốn tiếp xúc với nhận loại, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có những tên ngu ngốc bị mỹ mạo kinh người của giao nhân hấp dẫn, nhưng mà phần lớn khi nhân loại nhìn thấy cô đều luôn biểu lộ ra vẻ mặt tham lam như nhìn thấy vàng vậy.

Cuối cùng A Phù cũng hiểu ra được, cô đã không còn là một con người nữa rồi.

Nhân loại đã biến thành kẻ địch của cô.

A Phù uể oải thở dài, bỗng nhiên cô phát hiện nước biển xuất hiện chấn động khác thường, bầy cá khắp nơi hoảng sợ bơi tán loạn, như sắp xảy ra tai nạn gì đó.

Thiếu nữ cũng không cảm thấy kinh hoàng, cô chỉ là ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt biển đã biến thành màu lam u ám mãnh liệt.

Trên mặt biển ầm vang tiếng sấm dù cho cô đang ở dưới đáy biển sâu vài dặm cũng vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Bão đang tiến đến.

Nguy hiểm đến từ thiên nhiên vẫn luôn làm con người khó mà phòng bị được, nhìn cái động tĩnh này ước chừng cũng không phải là cơn bão nhỏ.

Những con thuyền đi qua mảnh hải vực đang có trận giông bão này rất có khả năng sẽ bỏ lại tính mạng vì cái tai họa đến từ tự nhiên này.

Khi trong đầu thiếu nữ hiện lên suy nghĩ này thì bỗng xác của một con thuyền nhân loại khổng lồ đang chậm rãi chìm xuống từ trên mặt biển.

A Phù hoảng sợ, vội vàng trốn vào bên dưới một tảng nham thạch để tránh bị ảnh hưởng.

Ngoại trừ đống vụn gỗ bị sét đánh nát, cô còn phát hiện không ít thi thể cháy đen rách nát của thuyền viên nhân loại.

Quá thảm, đây là đã tạo nghiệt gì vậy, thế mà lại bị sét đánh.

A Phù thương hại thở dài, nghĩ đến một lát nữa các thi thể này sẽ bị những hải thú khác tử đáy biển lên ăn thịt cô liền chuẩn bị nhanh rời khỏi đây nhưng khi cô bơi qua thân thuyền bỗng thấy được một gương mặt rất quen thuộc.

A, hình như là người đàn ông không lâu trước đây đã đối diện với cô ở trên mặt biển.

Nhưng mà giờ phút này bộ dáng của hắn cực kỳ chật vật, không chỉ quần áo trên người rách tung tóe, mà khắp nơi trên người còn bị gim mấy vụn gỗ cùng với những vết thương không trí mạng nhưng cũng không nhẹ, đặc biệt là ở eo bị một mảnh gỗ đâm vào thật sâu, máu đỏ thắm nhẹ loang lỗ ở trong nước biển.

Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp của người đàn ông, chớp mắt một cái, sau đó A Phù liền dừng lại.

Ngoại hình quá đẹp mà.

Đáng tiếc là vận khí không tốt.

A Phù thân là nhan cẩu thâm niên cảm thấy mỹ nhân này một lát nữa sẽ bị đám hải thú hung ác tụ tập lại xâu xé quả thật là một trường hợp thảm thương không nỡ nhìn, cô liền thật cẩn thận bơi tới, chuẩn bị đưa hắn về bờ, ít nhất cũng giữ lại cái xác cho hắn.

Chỉ là khi tay cô vừa mới chạm vào cánh tay đối phương thì đôi mắt nhắm nghiền của người đàn ông nhân loại đột ngột mở ra, hơn nữa còn nhanh chuẩn bắt được tay của A Phù.

Thiếu nữ hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, đuôi cá ra sức đong đưa muốn thoát khỏi sự kìm chế của đối phương.

Nhưng thời gian tỉnh táo của hắn thật ngắn ngủi, đôi mắt xanh thẳm đang nhìn cô rất nhanh đã khép lại, khuôn mặt lạnh lùng hiện ra thần sắc thống khổ hít thở không thông.

Giống như sắp chết.

A Phù do dự vài giây, cái tai là vây cá mỏng manh hơi động, như đang suy nghĩ cái gì đó.

Cuối cùng thiếu nữ vẫn bơi tới chỗ hắn lần nữa, nâng lên khuôn mặt của người đàn ông, cúi đầu độ cho hắn mấy hơi thở.

Môi của người đàn ông xinh đẹp và lạnh nhạt này thật là mềm, nhưng mà nhiệt độ quá lạnh, chẳng khác gì người chết.

Hy vọng mạng anh lớn một chút, có thể kiên trì đến lúc tôi đưa anh về bờ.

A Phù thầm nói với nhân loại này ở trong lòng.

Còn về ngại ngùng gì đó, thật ra cũng có một chút, nhưng đối mặt với một nhân loại sắp tắt thở, cô cũng bất chấp.

A Phù cẩn thận tránh đi vết thương trên người hắn, ôm lấy ngực của đối phương, đuôi cá quẫy thật mạnh, bơi lên khỏi mặt nước, sau đó tiến về phía bờ cát một hòn đảo gần nhất.

Đuôi các của giao nhân ở trong nước có tốc độ du hành cực nhanh, cho dù mang theo một người đàn ông trưởng thành cũng chẳng cần cố gắng hết sức, chẳng lâu sau đã bơi tới khu nước cạn của một hòn đảo vô danh.