Chương 9: Sự thù địch

Editor Mạnh Thường Ca

Chương 9 Sự thù địch

Chạng vạng tối trên bầu trời đầy những đám mây đen lớn nhỏ, ánh hoàng hôn đẹp đẽ, rực rỡ đã bị che khuất hoàn toàn.

Trên biển mênh mông, sóng gợn hỗn loạn đập vào những bãi đá ngầm, phát ra âm thanh như tiếng dã thú gầm lên giận dữ.

A Phù sợ hãi mà co rút thân thể lại trong bóng tối, cố gắng núp mình trong bãi đá ngầm gần bờ, nhìn con tàu chở người và hàng hóa đang dần cập bến cách đó không xa, những thuyền viên khỏe nhất đang dỡ hàng xuống tàu, mỗi người dùng một nửa tấm vải đen để che l*иg sắt.

Máu đỏ tươi từ góc l*иg sắt đang tí tách tí tách chảy ra, nhỏ giọt xuống boong tàu màu nâu sẫm, xung quanh đều thoang thoảng mùi máu tanh nồng, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt của một người thiếu nữ đồng hương từ bên trong đó phát ra.

Khi hai gã thuyền viên khuân vác một chiếc l*иg sắt lên bờ, một trong số họ đã vô tình giẫm lên phần sàn gỗ ẩm ướt trơn trượt, ngã sõng soài trên mặt đất, chiếc l*иg sắt theo đó cũng bị rơi xuống, bị lật nhiều lần, tấm vải đen bao phủ nó vì thế mà rơi xuống.

A Phù cũng thấy được giao nhân trong l*иg sắt, giờ phút này đang trong trạng thái cực kỳ thê thảm.

Chiếc đuôi cá xinh đẹp đó chi chít những vết thương do roi quất, một chiếc móc sắt chắc chắn giống như lưỡi câu đâm xuyên qua vây cá, máu ở mép vết thương ướt đẫm giờ phút này cũng trở nên trắng bệch sưng to, chưa kể cô ấy rất giống con người. Nửa người trên sớm đã bị chà đạp đến mức không nhìn thấy một chút da thịt lành lặn nào, trên mặt đầy những vết thương bầm tím, mắt phải cũng chỉ còn lại một cái tròng đen nhánh.

Giao nhân này chắc chắn không thể sống được bao lâu nữa.

Đối mặt với điều này. Thiếu nữ chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng như thế, con người quả thực là một loài động vật cực kỳ tàn nhẫn và máu lạnh.

Đối mặt với một giao nhân mỹ lệ và ngoan ngoãn như vậy, sao có thể không chút mềm lòng đùa bỡn hành hạ đến chết như vậy.

Nếu không phải do chiếc tàu chở cô bỗng gặp sự cố trên đường, có lẽ kết cục của A Phù so với giao nhân này cũng chẳng khá hơn là mấy.

Khác với những nhân ngư máu lạnh và vô tình khác, giao nhân là một loài sống cực kỳ cảm tính và đoàn kết , nhìn thấy đồng loại của mình lâm vào kết cục thê thảm như vậy, A Phù cực kì đau buồn, bi thương, những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má kết thành những hạt ngọc trai trắng tinh, nàng phải dùng hai tay che miệng để chính mình không phát ra tiếng khóc.

Một bàn tay lạnh như băng từ bên cạnh duỗi ra, khẽ lau đi những giọt nước mắt ướŧ áŧ trên khóe mi.

Đồng thời lúc này, tay kia của đối phương vòng qua eo A Phù. Kéo nàng xuống dưới đáy biển.

“Chúng ta… Cần phải đi.”

Giọng nói trầm thấp truyền đến trên đỉnh đầu của thiếu nữ.

“Nếu nàng ở lại,.... Chúng ta có khả năng sẽ bị phát hiện.”

Tới gần nơi tập trung của con người là một điều rất nguy hiểm.

Nếu không phải có nhân ngư cá mập hung tàn và cường tráng này bảo vệ, A Phù sẽ không có gan đến gần những nơi có con người như vậy.

Tận mắt nhìn thấy số phận bi thảm của đồng loại sau khi bị con người bắt giữ, thiếu nữ nhất thời cảm thấy sợ hãi và chán ghét, ngoài ra trong lòng còn cảm thấy cực kì ghê tởm trước những hàng vi này của con người.

Thậm chí nàng còn cảm thấy hối hận về hành vi đã cứu con người trước đó của mình.

Sớm biết chuyện sẽ như thế này thì nàng sớm đã mặc kệ sự sống chết của hắn rồi, để cho thân thể của hắn bị các loài cá dưới biển ăn không còn một mảnh xác mới đúng.

Đang lúc A Phù chuẩn bị quay người lại lặn xuống đáy biển, lại bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen khá quen thuộc xuất hiện trên bến tàu.

Tóc vàng nhạt, con ngươi xanh biếc, rất anh tuấn, khuôn mặt thon gầy thanh mảnh lạnh lùng.

Ngoại trừ khuôn mặt có hơi tái nhợt cùng dáng vẻ suy yếu, thì nhìn hắn vẫn khá tốt, đây chẳng phải cái người xui xẻo được nàng vô tình cứu giúp khi con tàu của hắn bị chìm xuống biển trước đây sao?

Hắn vậy mà vẫn còn chưa chết?

Lại còn sống sót trở về thế giới loài người.

Bởi vì quá sốc nên A Phù theo bản năng dừng lại.

Chàng trai tóc vàng với vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt trao đổi vài câu với chủ tàu chở hàng, sau đó mặc dù không tình nguyện lắm nhưng chủ tàu bất đắc dĩ mà vẫn gật đầu, khi chàng trai tóc vàng lướt qua tên đó, hướng về phía những chiếc l*иg phủ vải đen đi đến.

Hắn vén miếng vải đen của chiếc l*иg sắt lên, nhìn vào bên trong, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng rất nhanh, chàng trai lập tức lộ ra gương mặt thất vọng.

Đột nhiên nhìn thấy cảnh đó tim của A Phù bỗng chốc đập nhanh một cách khó hiểu.

Nàng cảm thấy, tên thanh niên tóc vàng kia, hình như hắn ta đang tìm kiếm nàng.

Không nghĩ tới hắn sẽ nhớ tới mình, tâm tình A Phù có chút phức tạp không nói nên lời, nhưng cũng không quá nhiều kích động trong đó.

Suy cho cùng, hắn ta cũng là một con người.

Có lẽ là do ánh nhìn của thiếu nữ làm cho trực giác của thanh niên có phản ứng, theo bản năng hắn quay đầu lại trong tiềm thức nhìn về phía A Phù đang ẩn nấp.

Khi hai ánh mắt lúc này chạm nhau lần nữa.

Giống như lần đầu tiên gặp nhau, hắn đứng trên boong tàu, rũ mắt xuống nước bắt gặp ánh nhìn của thiếu nữ, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng.

Thanh niên tóc vàng chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó gương mặt lạnh lùng lập tức hiện lên vẻ vui sướиɠ, ánh mắt cũng theo đó mà gợn sóng không thôi.

Nhưng A Phù lúc này do bị phát hiện nên trong lòng sợ hãi tột độ, lập tức quay đầu tránh ánh mắt của hắn, không chút do dự mà xoay người bơi thật nhanh xuống đáy biển nơi mà nàng có thể tìm thấy cảm giác an toàn.

Sau thời gian dài tìm kiếm bấy lâu, vậy mà lại để cô biến mất trước mặt mình như vậy, Landern theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng vết thương trước đó của hắn vẫn chưa lành, hơn nữa lại không thể tự do bơi lội trong nước , vì vậy chỉ có thể đứng đó nhìn cô cứ vậy mà bơi càng ngày càng xa.

Nhưng rồi chưa kịp lấy lại tinh thần thì rất nhanh Landern đã cảm thấy được có một ánh mắt cực kỳ âm trầm và băng lãnh, ánh mắt khát máu đầy căm thù đó đang đổ dồn hết lên trên người mình.

Chàng trai tóc vàng nhìn qua, đập vào mắt hắn là một đôi mắt đáng sợ không phải của con người, đang dần lộ ra từ phía sau bãi đá ngầm.