Chương 4

Khi tôi bước ra khỏi WC, các bạn học đều bị dọa sợ khi nhìn thấy tay và mặt tôi xanh xanh tím tím.

Tôi quay lại lớp, định lấy cuốn sách trong ngăn bàn ra nhưng chợt khựng lại.

Tôi chạm vào một chiếc băng vệ sinh đã được sử dụng qua.

Cho dù tôi đã nói với Tô Vinh điều nó muốn, nhưng rõ ràng nõ vẫn không bỏ qua cho tôi.

Bắt đầu từ ngày đó, bài tập của tôi bị mất một cách bí ẩn, sách giáo khoa bị người khác viết đầy những từ ngữ xúc phạm.

Khi đi ra ngoài, còn gặp phải những người lạ cứ chỉ chỉ chỏ chỏ, nói tôi là đ/ĩ.

Bạn học run rẩy bảo tôi: "Tiểu Lệ, hay chúng ta đi nói chuyện với giáo viên."

"Bọn họ nên bị xử lý, sao cậu không báo cảnh sát đi?"

...

Tôi đều từ chối ý tốt của từng bọn họ.

Mãi đến buổi tối, tất cả mọi người tan học, tôi bước lên sân thượng nơi chỉ có mình tôi, rốt cuộc không nhịn được mà cười thành tiếng.

Đồ ngu Tô Vinh này.

Nếu như nó dựa theo lời tôi nói mà làm, nó sẽ không phát tài nổi, ngược lại nó có thể sẽ c.h.ế.t.

So sánh như vậy, thì việc ầm ĩ nho nhỏ của tôi đã là gì?

Tôi không hề ngạc nhiên khi bị Tô Vinh bóp cổ đẩy vào tường.

Đôi mắt nó đỏ bừng, miệng điên cuồng hét lên: "M.ẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Không phải chị nói Chu Thiên sẽ phát tài sao, tại sao, tại sao lại thành ra như thế này!"

"Như thế nào?" tôi hỏi.

Nó nhăn mặt và hét lên: "Không có gì. Ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra! Không có gì cả!"

Tôi không nể nang mà vạch trần, vô cùng bình tĩnh nói: "Ông ta g.i.ế.t người, đúng chứ."

Nghe câu này nó cứng đờ người, còn tôi thì cười lạnh.

Quả nhiên, mọi thứ vẫn giống hệt như kiếp trước.

Buổi tối ngày hôm đó ở kiếp trước, Chu Thiên say rượu đi qua con phố nhỏ phía sau trường học. Ông ta gặp phải một thanh niên tóc vàng cũng uống rượu say, hai người phát sinh xung đột, đánh qua đánh lại.

Nhưng Chu Thiên máu nóng lên đầu, nhặt viên gạch trong góc hung hăng đập xuống.

Thanh niên theo đó mà ngã xuống đất, m.á.u chảy khắp nơi.

Chu Thiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau đó gọi điện thoại bảo tôi cùng nhau - chôn x.á.c.

Chứng kiến

tất cả những điều này, tôi run rẩy bỏ chạy.

Tôi không biết Chu Thiên sau đó xử lý các x.á.c đấy như thế nào, nhưng hôm đó trời mưa, mọi dấu vết đều bị xóa sạch sẽ.

Ông ta đe dọa tôi không được kể với ai tất cả chuyện này, nếu không sẽ đánh c.h.ết tôi.

Lúc đó tôi mới 17 tuổi, tôi chỉ muốn sống.

Nhưng tôi nghĩ quá đơn giản.

Người bị Chu Thiên gϊếŧ ngày hôm đó chính là con trai của ông chủ sòng bạc ở đây.

Tin tức rốt cuộc bị truyền ra ngoài.

Ngày hôm đó Chu Thiên trở về nhà, mặt bê bết m.á.u, các ngón tay của ông ta bị người khác bẻ gãy.

Mà sở dĩ ông ta còn giữ được mạng là bởi vì đã đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi.

Ông ta nói là tôi khıêυ khí©h thanh niên kia, sau đó đánh c.h.ế.t người rồi bỏ chạy, ông ta chỉ chịu trách nhiệm chôn x.á.c.

Thật ra ông chủ không tin một đứa con gái 17 tuổi như tôi có thể làm ra loại chuyện như vậy, nhưng ông ấy chắc chắn biết - nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Cho nên ông chủ đó, còn muốn mạng của tôi.

Mà kiếp này Chu Thiên không uống rượu không đi ra ngoài, lẽ ra có thể tránh được tai họa này.

Nhưng mà Tô Vinh quá tham lam, nên tôi cũng chỉ đành tặng cho nó một đoạn đường.

Tô Vinh trợn trừng hai mắt, hung dữ hỏi tôi: "Là chị, chị đã mưu tính tất cả những thứ này, có đúng không!"

"Chị cố ý! Chị muốn hại c.h.ế.t tôi! Chị thật độc ác!"

Cổ họng bị nó bóp chặt, tôi ngày càng khó thở.

"Nhưng, chị quả thật... để Chu Thiên... đi theo chị... phát tài."

Nghe xong nó lập tức buông tay, còn tôi ngã khuỵu xuống đất ho liên tục.

Nó giống như người điên, điên khùng nói: "Đúng, đúng! Kiếp trước chắc chắc cũng phát sinh chuyện này. Chu Thiên bị cảnh sát bắt đi, sau khi được thả ra thì phát tài, trở thành ông chủ lớn!"

"Chị nói nhanh! Ông ấy đã làm gì!"

Tôi nói, "Không phải ông ấy làm gì mới phát tài... khụ khụ... mà là em làm..."

"Tôi?!" Tô Vinh hét lên.

Tôi nhìn nó, tiếp tục nói từng câu từng chữ: "Nửa tháng sau, Hoa Đình Yến, Chu Thiểu Kỳ sẽ đến đó dùng bữa."

Hoa Đình Yến, hộp đêm lớn nhất thành phố.

Chu Thiểu Kỳ, là ông chủ của tôi kiếp trước, cũng là người đàn ông quyền thế nhất Kinh An.

Ông chủ sòng bạc kia chẳng qua chỉ là một trong những cấp dưới của anh ta.

Chỉ cần Tô Vinh có thể quấn lấy Chu Thiểu Kỳ thì tai họa trước mắt sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nghe vậy, đôi mắt Tô Vinh lóe lên ánh sáng.

"Chu Thiểu Kỳ!"

"Đúng! Kiếp trước nhất định là chị leo lên người anh ta!"

"Ha ha ha ha ha! Hóa ra là như vậy!"

Đột nhiên nó nghĩ đến điều gì đó, khóe mắt muốn nứt ra: "Nhưng ông chủ đó đang muốn lấy mạng tôi!"

"Làm sao tôi có thể sống đến lúc đó!"

Lúc này cổ họng tôi cuối cùng cũng dịu hơn, tôi đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn xuống vỗ nhẹ vào má nó.

"Cho nên, nửa tháng này, em nên trốn cho kỹ đi."

Tôi phủi tay rồi rời đi, mặc cho nó ngồi dưới đất ngơ ngẩn một mình trong bóng tối.

Tô Vinh, ban đầu tôi từ con gái của một người bán thịt lợn, rồi từng bước leo lên trở thành Giám đốc Tập đoàn, ủy viên của Hiệp hội Chính trị Nhân dân Trung Quốc.

Tôi đã chỉ cho cô con đường tôi từng đi qua. Vậy thì còn phải xem cô có ăn được cái khổ này không.

Nửa tháng tiếp theo, quả nhiên Tô Vinh hoàn toàn biến mất khỏi trường học.

Chu Thiên, người luôn quan tâm đến con gái mình, cũng không xuất hiện ở trường nữa.

Ra khỏi trường cũng sẽ có mấy người đeo kính đen chặn học sinh chúng tôi lại hỏi con bé đã đi đâu.

Không ai biết.

Nhưng tôi biết, chắc chắn bây giờ nó đang chật vật chạy trốn giống như tôi kiếp trước vậy, ngủ trên cầu, sống ngoài đường, ăn không đủ no.

Còn tôi mỗi ngày chỉ ngồi ở trường và tận hưởng cuộc sống học tập vốn chỉ xuất hiện trong vô số giấc mơ của tôi.