Chương 5

Một tháng sau, Tô Vinh lại xuất hiện.

Ngày hôm đó trở lại trường, phô trương đến cực điểm.

Mười mấy chiếc Maybach vây quanh một chiếc Maserati màu đỏ sậm.

Tô Vinh mặc áo lông thú, đi giày cao gót từ trên xe bước xuống, hấp dẫn vô số bạn học chú ý.

Dáng vẻ diêm dúa đi thẳng vào phòng giáo vụ, thầy chủ nhiệm cau mày mắng nó: "Em là học sinh, mặc như vậy thì ra thể thống gì!"

"Cởi ra cho thầy!"

Tô Vinh hừ lạnh một tiếng, nói: "Chủ nhiệm Ninh, xưa không bằng nay, trước tôi sợ thầy, nhưng giờ thầy mà gây sự với tôi, tôi bảo Triệu Minh sa thải thầy đấy."

Thầy chủ nhiệm và mọi người xung quanh hít một hơi thật sâu.

Triệu Minh là hiệu trưởng trường chúng tôi, Tô Vinh lại dám gọi thẳng tên thầy ấy.

Thầy chủ nhiệm bị chọc tức trước lời nói huênh hoang của nó, tức giận đến mức gần như muốn bóp cái mỏ của nó lại.

Tô Vinh mắng: "Lão đầu trọc, hôm nay tôi tới đây là để làm thủ tục thôi học."

"M.ẹ nó, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi."

Lúc này, bên ngoài đã có khá nhiều bạn học đã tụ tập.

Cả đoạn đường Tô Vinh quá phô trương, sớm đã khiến mọi người bàn tán sôi nổi.

Nó ngẩng cao đầu.

"Nhìn cái gì? Biết bạn trai tôi là ai không? Nói tên anh ấy ra cũng có thể dọa chết mấy người đấy!"

"Tốn 3.000 tệ để học trong cái ngôi trường rẻ rách này, mà lại không mua nổi bút kẻ lông mày 79 tệ."

"Không giống tôi, sắp kết hôn với một gia đình giàu có, ha ha ha ha ha ha."

Tô Vinh làm xong thủ tục thôi học, đi ra khỏi cổng trường đúng lúc nhìn thấy tôi đang mua bánh xèo ở cửa.

Nó bước tới, đạp tôi ngã xuống.

Tôi ngã xuống đất ngước lên nhìn nó, đôi môi được tô son, trên cổ còn có những dấu chấm đỏ.

Nó đắc ý nói: "Chị à, nhờ phúc của chị nên tôi đã không làm chị thất vọng, thành công thu phục được núi dựa lớn nhất của chị ở kiếp trước."

"Anh ấy bảo tôi thôi học để ở cạnh anh ấy, còn mua cho tôi một căn hộ chung cư 20 triệu ở Tây Sơn nữa cơ."

"Kiếp này, tôi nhất định sẽ đứng trên người khác!"

Càng nói về sau, tôi mặc kệ nó phách lối, tay chọc lên trán tôi.

Nó cảm thấy không có gì thú vị, lại đạp tôi phát nữa rồi quay người bỏ đi.

Chờ nó lên xe, xe đã đi xa, tôi mới đứng dậy.

Tôi biết, vừa rồi Chu Thiểu Kỳ ở trong xe vẫn luôn nhìn sang bên này.

Kiếp này, tôi nhất định phải cẩn thận, không được để anh ta chú ý đến tôi một chút nào.

Tô Vinh có thể không bao giờ biết, hoặc có lẽ nó chẳng thèm quan tâm.

Kiếp trước, tôi không dựa vào quan hệ để leo lên bám váy Chu Thiểu Kỳ.

Đêm đó, tôi một mình xông vào Hoa Đình Yến, giả làm người phục vụ bưng trà rót rượu tại bàn của Chu Thiểu Kỳ.

Lúc đó, trên bàn đều những quan chức chính phủ và doanh nhân lớn, tôi cắn răng lấy hết can đảm, dựa vào chút hiểu biết về tin tức tài chính mà nói năng khéo léo, khiến bầu không khí sôi nổi.

Tôi không biết lỡ như tôi nói sai thì sẽ như thế nào, nhưng tôi biết nếu tối nay không thành công, vậy thì tôi sẽ chết.

Tôi chỉ có thể tự mình tiến về phía trước.

May mắn là tất cả mọi người đều rất hài lòng.

Bao gồm cả Chu Thiểu Kỳ.

Bởi vì tại bàn đàm phán, tôi đã thuyết phục được một quan chức chính phủ phê duyệt đề xuất đấu thầu của Chu Thiểu Kỳ, mang lại cho anh ta khoản lãi hơn 100 triệu.

Sau khi cuộc đàm phán kết thúc, thư ký của Chu Thiểu Kỳ đưa cho tôi danh thϊếp trước khi rời đi.

Vào một buổi tối cuối thu, trên đường về nhà trong ngõ hẻm, tôi rốt cuộc bị đám người ở sòng bạc kia bắt gặp, tôi không trốn Đông trốn Tây nữa mà ngẩng đầu lên nói: "Tôi biết Chu Thiếu Kỳ."

"Chu Thiểu Kỳ cũng biết tôi."

Trong khi mấy người lên tiếng giễu cợt, ngay trước mặt bọn họ, tôi gọi điện cho Chu Thiểu Kỳ.

Anh ta nhận.

Tôi thắng.

Tất cả tai họa khó khăn đã được giải quyết kể từ đó.

Tôi bám vào Chu Thiểu Kỳ, vươn lên như diều gặp gió, trở thành phụ tá đắc lực của anh ta.

Sau đó Chu Thiên tiếp quản sòng bạc, trở thành tay anh chị có tiếng ở địa phương, không phải vì ông ta lợi hại, mà chỉ vì người ông ta nhận nuôi là tôi.

Đột nhiên, một người đàn ông to lớn với khuôn mặt bẩn thỉu nắm lấy cổ áo tôi, hét lớn: "Tô Vinh đâu? Con khốn đó đâu!"

Tôi nhìn kỹ hơn thì ra đó là Chu Thiên.

"Cô ấy vừa lên xe rời đi cùng Chu Thiếu Kỳ." Tôi bình tĩnh nói.

"Con m.ẹ nó!"

Chu Thiên ngồi phệt xuống đất, hận đến mức chửi trời mắng đất.

"Cái con rẻ rách này, bố mày đối xử với nó tốt như vậy, thế mà xảy ra chuyện cái là bỏ chạy, con mẹ nó!"

"Nếu không phải nó chuốc say tao, kéo tao đến chỗ đó thì cũng sẽ không... không..."

Lúc này tôi mới để ý thấy xung quanh có vài người mặc đồ đen đứng rải rác, hai tay đút túi, im lặng quan sát nơi này.

Tôi lơ đãng nói: "Sao lúc này lại có nhiều người mua bánh xèo thế nhỉ?"

Lời Chu Thiên nghẹn ở cổ họng, mắng cũng không mắng, xoay người điên cuồng chạy về hướng nhiều người qua lại.

Tôi nhìn bóng lưng Chu Thiên chật vật chạy trốn, cười nhạt.

Kiếp trước ông ta đã phá hủy ước mơ đi học của tôi nhưng cuối cùng lại chết đột ngột không rõ nguyên nhân, không phải chết già.

Kiếp này, có thoát được hay không còn phải xem tạo hóa của ông ta.

Trước cổng trường náo loạn như vậy, tin tức này nhất định đã truyền vào trong trường.

Tôi khóc lóc tìm hiệu trưởng, tôi nói cây to gió lớn*, nếu em gái tôi đã thôi học thì hy vọng nhà trường giấu chuyện tiến cử của tôi.

(*树大招风: cây to gió lớn: một người nổi tiếng hoặc giàu có thu hút sự chỉ trích.)

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất**, tôi không muốn bị vướng vào những người máu mặt bên ngoài kia.

(**不怕一万就怕万一: Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ:

Hiệu trưởng nhìn đầu tóc tôi bị em gái lôi kéo đến bù xù, cổ áo bị Chu Thiên cào xước, bất đắc dĩ gật đầu.