Chương 26: Công viên giải trí (9)

Trong lúc nhất thời không khí thật sự có chút xấu hổ.

Tiểu Nhị đã cố gắng không để cho biểu tình của mình sụp đổ, nhưng ngay cả Bạch Hạo Vũ cũng có thể nhìn ra được, tâm thái của nó đã hoàn toàn băng rồi. Điều này chứng minh đại lão nói đúng, không hổ là thần toán tử.

Nhìn đi nhìn đi! Mấy câu nói đã khiến vong linh bất lực biết bao.

Tiểu Nhị nếu thật là một đứa bé, chỉ sợ đã khóc toáng lên rồi.

Cố Hề Lịch: “Có đôi khi tôi thật sự không rõ, vì sao vai ác luôn vội vàng tặng người đầu, đồng đội đã thảm như vậy, không học khôn ra sao?”

Đại lão vẫy tay một cái, Bạch Hạo Vũ cung cung kính kính dâng lên cho cô một xâu phần còn lại tay chân cụt của búp bê vải.

Tròng mắt Tiểu Nhị lồi lên như sắp rớt ra tới nơi: “Đó là búp bê vải tao nuôi, tao mới không vô dụng như nó.”

“Hức hức hức ——”

Tiếng nức nở như có như không vang lên bên tai, Cố Hề Lịch xoay xoay xâu chuỗi trong tay càng thêm linh hoạt, nhàn nhạt nói: “Vai ác chết vì nói nhiều, đúng là chân lý.”

Tiểu Nhị: “……”

Cố Hề Lịch: “Đi thôi!”

Bạch Hạo Vũ: “À à…… Được!”

Nhưng Tiểu Nhị còn chặn đường ở phía trước nha?!

Trong mắt Cố Hề Lịch từ đầu tới đuôi đều không thèm nhìn Tiểu Nhị, nói đi là đi. Thong dong bình tĩnh,sải bước đi về phía trước, không chút lề mề, ngược lại Tiểu Nhị bị khí thế của cô bức bách, theo bản năng lùi ra sau một bước nhỏ. Nhưng chính một bước nhỏ này, chứng tỏ nó đã thua.

Mắt thấy đùi vàng đi xuyên qua thân thể đang dần trở nên hư ảo của Tiểu Nhị, Bạch Hạo Vũ cắn răng, lon ton chạy theo cô. Nói thật, xuyên qua thân thể vong linh, loại cảm giác này thật sự là quá đau nhức. Cái loại âm lãnh này là từ trong thân thể lan tràn ra ngoài, trong nháy mắt làm cho Bạch Hạo Vũ cảm thấy cả người mình đều bị đóng băng.

Khi làm lơ Tiểu Nhị, căn bản sẽ không chạm vào nó, nó chỉ là một hư ảnh, tự nhiên không có gì đáng sợ.

Cố Hề Lịch không quay đầu lại, Bạch Hạo Vũ không dám quay đầu lại, nhưng hai người đều có thể cảm giác được Tiểu Nhị đi theo bọn họ, lơ lửng phía sau bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, bọn họ đã sớm chết vô số lần.

Sau khi chưa đi được vài bước, xxuyên qua một cái động tròn màu đen, cuối cùng cũng rời khỏi nhà ma —— Cố Hề Lịch thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trong mắt Bạch Hạo Vũ, từ lúc cậu gặp Cố Hề Lịch trên xe buýt, chưa từng nhìn thấy cô hoảng hốt, vĩnh viễn đều là bộ dáng thong dong trấn định. Thậm chí có lúc, cậu cònnghi ngờ Cố Hề Lịch có năng lực biết trước, nếu không sao có thể gặp phải chuyện gì cũng không hoảng? Hơn nữa luôn có thể trong thời gian ngắn nhất, dùng thủ đoạn thích hợp nhất đối phó với quỷ quái, mà hắn chỉ có thể bị động bị đánh, sau khi được cứu hô to 666.

Bạch Hạo Vũ không biết rằng Cố Hề Lịch vừa rồi có bao nhiêu khẩn trương, đừng nhìn cô nhàn nhã phun ra vài câu, chọc Tiểu Nhị tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, trên thực tế cô căn bản không dám động thủ với Tiểu Nhị, quy tắc bắt buộc Tiểu Nhị cần phải hỏi, nhưng cũng không nói du khách động thủ trước Tiểu Nhị không thể đánh trả, ban nãy kỳ thật chính là hai bên đang so tố chất tâm lý, may mắn cô thắng.

Cố Hề Lịch đã rất đói bụng, cô chịu đựng không nói, tự nhiên cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Trong chủ đề giải trí của nữ vu, có thể nhìn thấy cây chổi, mũ đen, ở khắp mọi nơi, lối ra cũng không ngoại lệ.. Quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện nơi bọn họ vừa mới đi ra viết hai chữ to "lối ra", dùng đèn màu quấn một vòng, lấp lánh ánh sáng muôn màu muôn vẻ.

Nếu chỉ nhìn lối ra, hoàn toàn không thể thấy bên trong nguy hiểm cỡ nào.

“Khách nhân mời đến bên này ~”

Nói chuyện chính là một con mèo đen, Cố Hề Lịch chưa từng nuôi mèo, không thể nói rõ đây là giống gì.Con mèo này toàn thân đều là màu đen, với bộ lông bóng loáng mượt mà. Đáng lẽ nó phải là một con mèo rất đẹp, chân sau bên phải của nó không biết đã từng gặp phải cái gì, chỉ còn lại một khung xương, phá hủy tính hài hòa tổng thể thân mèo.

Bất quá cái mã này rất phù hợp với chủ đề giải trí nữ vu, mèo đen dùng móng vuốt vỗ vỗ vào trang giấy trên bàn.

Cố Hề Lịch vừa nhìn, là hai tờ ——《 Bảng trắc nghiệm khảo sát Nhà ma của Mao tiểu thư 》.

Con mèo ngồi xổm trước mặt hai người rồi nói: “Hai vị đã trải nghiệm 80% cảnh trong ngôi nhà ma, có vẻ như rất thích ngôi nhà ma của chúng tôi! Mao tiểu thư chắc chắn sẽ rất vui khi nghe được tin tức này. Hai vị là khách nhân rất xuất sắc, nhất định phải giúp chúng tôi điền một phần bảng trắc nghiệm khảo sát a! Cái này không phải làm không công đâu, chỉ cần điền vào bảng khảo sát, hai vị sẽ được tặng phiếu ăn.”

Mao tiểu thư sẽ rất? Không, Mao tiểu thư đại khái sẽ không vui đâu……

Cố Hề Lịch: “Đưa bao nhiêu phiếu?”

Con mèo kéo dài giọng: “…… Phiếu ăn, phiếu ở mỗi người một cái!”

Cố Hề Lịch nhìn câu hỏi đầu tiên của bảng khảo sát.

Q: Bạn có hài lòng với cảnh tượng thiết lập trong ngôi nhà ma?

Đương nhiên điền không, nhà ma đang tốt vì sao lại muốn làm cho khủng bố như vậy?!Toàn bộ bảng câu hỏi đều là trắc nghiệm, tổng cộng có hơn ba mươi câu hỏi, chỉ có câu hỏi cuối cùng được coi là câu hỏi viết, để khách điền vào chỗ thiếu sót của hạng mục trò chơi này, cũng đưa ra ý kiến cải tiến, cái này là có thể chọn điền hay không điền.

Mèo: “Mỗi ngày bảng khảo sát đã được điền đều sẽ đưa đến chỗ người phụ trách hạng mục, sau đó sẽ được gửi đến chỗ viên chủ, vì vậy xin nhất định phải nghiêm túc điền. Ý kiến của ngài là phi thường quan trọng để trợ giúp mỗi một chủ đề giải trí phát triển, cũng có thể trợ giúp viên chủ quản lý công viên giải trí tốt hơn.”

Bảng trắc nghiệm khảo sát sẽ được đưa đến chỗ viên chủ?

Viên chủ sẽ là BOSS trong lĩnh vực này sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếuviên chủ quan tâm đến những người điền vào bảng khảo sát sau khi xem?

Bạch Hạo Vũ vừa nhìn, tờ trắc nghiệm khảo sát này cư nhiên ghi tên thật, người điền cần phải ký tên của mình ở bên dưới. Dọa người a! Nếu để Mao tiểu thư biết mình bị DISS, còn không trực tiếp nổ tại chỗ lộng chết bọn họ?! Vạn nhất hấp dẫn sự chú ý của vong linh lĩnh chủ…… Đây đâu phải là bảng khảo sát, rõ ràng chính là một quả bom hẹn giờ. Nhất định phải hảo hảo điền, tốt nhất là bình thường một chút, đừng điền bậy bạ để gây sự chú ý.

Cố Hề Lịch nghe vậy rất vui, cô mặc kệ Bạch Hạo Vũ có dám viết hay không, dù sao cô là dám viết. Lấy tính cách của cô, đâm thủng trời cũng không sợ, cô thậm chí hẳn nên điên cuồng một chút.

Điều đầu tiên phải viết chính là trình độ phục vụ của nhân viên trong khu vui chơi quá kém, cô không viết lung tung, còn nêu ví dụ chứng minh sự đối xử chậm chạp mà cô đã phải chịu. Nào là mà khách nhân mua phiếu vào công viên giải trí cần phải xem sắc mặt của nhân viên công tác, nào là nhân viên công tác nói chuyện không giữ lời gì hết, bủn xỉn không muốn tặng quà lưu niệm mà mình hứa sẽ tặng, liền nguyền rủa khách…… Mười một ví dụ, từ mọi góc độ phê bình Mao tiểu thư tơi bời hoa lá.

Điều thứ hai viết là lối ra vào nhà ma bối cảnh quá LOW.

…… vân vân và mây mây, viết có 21 điều, ước chừng tốn hơn nửa giờ.

Bạch Hạo Vũ nhìn đến ngây người, mèo đen sắp rụng lông luôn rồi.

Cuối cùng Cố Hề Lịch cũng viết xong, lúc đưa《 bảng trắc nghiệm khảo sát 》 cho mèo đen còn tràn đầy không tin tưởng: “Chúng mày có bóp méo tờ khảo sát khách nhân đã điền không?”

Mèo đen: “Tuyệt đối sẽ không.”

Cố Hề Lịch: “Có thể cam đoan để Mao tiểu thư nhìn đến?”

Mèo đen: “…… Đương nhiên.”

Cố Hề Lịch: “Xin bảo quản cho tốt vào, phải biết rằng từng câu từng chữ tao viết đều là lời vàng ngọc, nhất định có thể trợ giúp quý hạng mục trở nên càng thêm hoàn thiện, nếu làm mất, nhất định là tổn thất lớn nhất của quý viên.”

Mèo đen: “……”

Bạch Hạo Vũ rõ ràng từ trên mặt con mèo thấy được vẻ mặt kinh ngạc, con mèo cao quý này từ ngồi biến thành nằm sấp bên cạnh tờ《 Bảng trắc nghiệm khảo sát 》, ánh mắt nhìnCố Hề Lịch tuyệt đối không khác gì nhìn bệnh xà tinh.

Làm cho cậu ngay cả đói cũng không dám la, hơn nữa còn bị dọa đến mức cảm thấy có chút no.

Bất cứ ai cũng biết, cái gọi là 《 Bảng trắc nghiệm khảo sát 》này chẳng qua chỉ làm theo lệ thường, thậm chí có thể là một cái cớ để thưởng cho người qua cửa, tuy không biết ban đầu nó được thiết kế có phải là mục đích này hay không, nhưng cuối cùng bởi vì đủ loại lý do, nó chỉ có cái tác dụngnày.Nhưng Cố Hề Lịch lớn mật làm như vậy, bảng khảo sát này mèo đen cầm cũng có chút phỏng tay.

Baayh giờ chỉ ước gì con ôn thần này đi nhanh đi, lúc con mèo đưa vé cho hai người, còn phi thường nhiệt tình nói cho bọn họ một số tin tức.

Trong toàn bộ công viên giải trí theo chủ đề, phố chính là nơi có nhiều quán ăn nhất, các chủ đề công viên cũng sẽ bán đồ ăn vặt, nhưng sẽ chỉ làm đói thêm, vẫn không chắc bụng bằng ăn món chính ở nhà ăn. Cửa hàng lưu niệm chỉ có trong mỗi chủ đề công viên mới có, mỗi chủ đề công viên bán quà lưu niệm khác nhau.

Mèo: “Muốn mua quà lưu niệm thì phải có phiếu lưu niệm.”

Cố Hề Lịch: “Mao tiểu thư đã nói, chỉ cần tôi có thể ra khỏi nhà ma,sẽ tặng cho tôi một chiếc mặt nạ. Mày biết Mao tiểu thư ở đâu không?”

Mèo: “…… Mao tiểu thư đã tan tầm nghỉ ngơi, khách nhân có thể lại đến đây vào tối mai để tìm cô ấy.”

Loại thao tác quần què gì thế này, trên bảng khảo sát cô viết nữ vu thành như thế, mà còn dám tìm cô ấy đòi quà lưu niệm?!

Cố Hề Lịch nhíu mày, đầy vẻ ngờ vực: “cô ta không phải cố ý trốn tôi đấy chứ?”

Mèo: “……”

Sao có thể có vong linh trốn tránh nhân loại, Con mèo sắp không thể nói chuyện bình thường với Cố Hề Lịch được nữa, đây mẹ nó rốt cuộc là cái con kỳ ba gì thế này? Là một trong những nhân viên của chủ đề ‘ Chiếc mũ của nữ vu ’, nó có hơi sợ nữ vu không thể khống chế được mình vi phạm quy tắc nhân viên để lộng chết con khách này. Nữ vu như thế nào nó không quan tâm, nhưng nó không muốn thất nghiệp a!

…… Tiễn hai vị ôn thần này đi, mèo đen vô cùng mệt tim.

Đi ra từ lối ra sẽ không đi qua nơi xếp hàng lúc trước, Bạch Hạo Vũ lúc này đã đói đến sắp mờ mắt, nhìn thấy quầy hàng vặt không ngừng nuốt nước miếng, nhưng cũng biết ăn đồ ăn vặt không bằng có lời bằng ăn bữa chính. Tuy hiện tại phiếu ăn trong tay bọn họ coi như dư dả, nhưng cũng không thể tùy tiện lãng phí.

Chủ đề giải trí ‘ Chiếc mũ nữ vu ’ cách phố chính còn một đoạn đường, Bạch Hạo Vũ thật sự rất đói, thậm chí cậu có thể nói mình chưa từng cảm thụ qua loại đói khát đến trình độ như thế này, giống như nội tạng trong bụng đều đã đói đến cắn nuốt lẫn nhau. Hiện tại còn có thể đi, hoàn toàn là dựa vào tín niệm đến phố chính là có thể ăn cơm để kiên trì.

Cố Hề Lịch là người đã từng cảm nhận được sự đói khát, cô rất rõ ràng loại trạng thái đói khát này không bình thường. Một đêm còn chưa qua, trước khi tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực này, các du khách đều đã ăn no ở Khu Phục Vụ, làm gì có thể đói thành như vậy. cho dù là hai ngày không ăn cơm, cũng không đến mức như chết đói thế này.

Sau khi vào phố chính, hai người cũng không nhìn kỹ, liền tùy tiện vào một nhà

hàng. Một phiếu ăn có thể để cho một người ăn no, miễn là không lãng phí, thì có thể ăn tùy thích.

Một phiếu chỉ có thể một người sử dụng, để vào nhà hàng, phải có phiếu.

Nhà này cung cấp món chính là sủi cảo, có thể uống chính là canh sủi cảo. Toàn bộ cửa hàng cũng chỉ có thể tìm thấy sủi cảo nhân thịt cùng rau hẹ. Sủi cảo nhiều thịt heo, muốn ăn bao nhiêu cũng có. Ngoài ra cũng chỉ có các loại rau dưa, nếu bọn họ thích ăn cũng có thể ăn một chút.

Cố Hề Lịch là muốn đặt bánh bao, nhưng không những cửa hàng này không có mà nghe nói cả con phố cũng không có.

Người phục vụ: “Trong tiệm chỉ bán sủi cảo, nhà chúng tôi bán sủi cảo nhân hẹ, nhà khác bán nhân cải trắng, nhân cà chua, nhân nấm hương……”

Tóm lại cũng chỉ có sủi cảo, nếu muốn ăn đồ ăn khác ngoài sủi cảo, có thể đến quầy ăn vặt.

Nếu có bánh bao trắng trẻo mập mạp đương nhiên tốt nhất, nếu không thì sủi cảo cũng được, tốt xấu gì cũng đều là có vỏ có nhân. Ăn thịt có thể bổ sung phần lớn thể lực đã tiêu hao của cơ thể, Cố Hề Lịch là người không thịt không vui, mặc dù không có bánh bao khiến cô rất thất vọng, nhưng ăn sủi cảo cũng không làm hỏng khẩu vị của cô.

Bạch Hạo Vũ: “Kỳ thật sủi cảo rau hẹ ăn cũng khá ngon.”

Người đói bụng ăn cái gì cũng thấy ngon, vừa ăn vào đã cảm thấy khí lực trên người nhanh chóng khôi phục, lúc này cảm giác buồn ngủ liền phi thường rõ ràng, đang ăn mà cảm giác mắt sắp không mở lên được.

Cố Hề Lịch cố lấy tinh thần, muốn ăn hai mâm sủi cảo. Trong tiệm không cho phép đóng gói, cô ăn xong hai mâm sủi cảo này, còn gắng sức ăn chút rau dưa, uống nửa chén canh sủi cảo. Biết dạ dày mình xác thật không thể chứa thêm bất kỳ cái gì nữa, mới buông bộ đồ ăn xuống.

Bạch Hạo Vũ ăn không nhiều như cô, đã sớm ngừng ăn, đặc biệt hâm mộ cô có thể ăn nhiều như vậy.

Ông chủ nói với họ rằng con phố này có khách sạn, nhưng cần có phiếu dừng chân để nghỉ ngơi, nếu không có phiếu cũng có thể ngủ một đêm trên băng ghế dài của nhà hàng, ông chủ sẽ không đuổi người, nhưng ngủ ở đây sẽ không thoải mái như ngủ trong phòng.

Lão bản: “Nếu tinh thần kém có thể ảnh hưởng đến chuyến đi của các bạn trong những ngày này.”

Ở chung với Bạch Hạo Vũ một tối, Cố Hề Lịch đại khái hiểu được cậu ta là người gì, bởi vì quá mức ỷ lại trực giác, cậu ta gặp phải chuyện gì cũng không suy nghĩ trước, không phải nói cậu ta đầu óc đơn giản, chỉ là nói cậu suy nghĩ tương đối chậm chạp. Trong một vấn đề, chỉ cần bản năng không nhắc nhở, cậu ta sẽ không ngay lập tức đưa ra ý kiến phản đối. Khi gặp được loại người này, cô cảm thấy khá hòa hợp, dù có giả vờ như thế nào thì cậu ta cũng không phản đối, sâu trong nội tâm cũng sẽ không để ý và sẽ không có gút mắc.

Tuy nhiên, nếu một người như vậy gặp phải một đoàn đội tầm thường vô vị, rất có thể sẽ bị lật xe.

Cố Hề Lịch suy đoán: “Lúc ăn cơm có thể có được một ít manh mối, chỗ ở hẳn là cũng có thể thu được một ít manh mối.”

Quả nhiên, sau khi đến khách sạn, chủ khách sạn nói: “Nếu hai vị không tham ngủ, tốt nhất ngày mai dậy sớm một chút để xếp hàng, như vậy thứ tự sẽ gần đàu hơn, hai vị cũng tận khả năng chơi nhiều hạng mục hơn. Aiz, đều do công viên giải trí của chúng tôi quá nổi tiếng, luôn có người nối liền không dứt mà đến.”

Bạch Hạo Vũ nghĩ thầm: Wow, bán tiên lại đoán đúng rồi nha!

Hai người về phòng của riêng mình, Cố Hề Lịch không lo đi ngủ, cô mở cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh bên ngoài —— cô nhớ tới lão già thúi. Lúc trước khi cô gặp được lão già thúi, ban đêm còn có thể nhìn thấy sao, ssau đó ở khu an toàn lúc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có ám năng lượng bay lơ lửng trên không, chặn trời sao, đến đêm thì hoàn toàn tối đen.

Những năm có trăng có sao đó, lão già thúi luôn thích vác tẩu thuốc, đứng ngoài cửa ngắm trời đêm.

Ông từng nói với cô, người ta nói cái gì không quan trọng, chủ yếu là phải nhìn họ làm những gì.

Nếu có thể lựa chọn, năng lực thiên phú liên quan đến lời nói dối này cô kỳ thật cũng không muốn có, nếu có thể đổi một cái khác cô sẵn lòng đổi. Trên thế giới không có năng lực thiên phú hoàn toàn vô dụng, đổi kỳ một năng lực nào cho cô, cô tự tin rằng mình có thể phát huy tác dụng lớn nhất của loại năng lực thiên phú này. Nếu không thể đổi, bảo cô vứt bỏ năng lực thiên phú này, cô lại không muốn.

Năng lực thiên phú xác thật có thể trợ giúp cô sinh tồn trong Vong Linh Lĩnh Vực, cô không có quyền la hét bảo không cần năng lực thiên phú này, nhất định phải nhận, là nó giúp cô sống sót rời khỏi cổ trạch.

Lại nói tiếp có chút buồn cười, có được năng lực thiên phú này không phải bởi vì cô lừa gạt nhiều người, mà là bởi vì cô đã từng bị rất nhiều người lừa gạt, có lẽ bản thân cũng không cảm thấy quá khứ có bao nhiêukhổ sở, nhưng trên thực tế sâu trong nội tâm lại không cách nào quên, nếu không làm sao có thể đạt được năng lực thiên phú này đây?

Tất cả mọi người đều biết, đạt được năng lực thiên phú gì có liên quan mật thiết đếnsinh hoạt từ lúc nhỏ. Năng lực thiên phú này, có đôi khi ngẫm lại giống như là đang trào phúng cô, mỗi khi năng lượng tích lũy điên cuồng tiêu hao, cô đều thầm mắng trong lòng cái loại thiên phú rác rưởi này.

Từ Hành nói cô sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành người như hắn.

Cô sẽ không.

Thật ra cô vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân, mỗi một lời nói dối cô nói đều là vì mình có thể sống sót, hoặc là vì người khác có thể sống sót, mà không phải tùy ý lạm dụng năng lực để lừa gạt người khác, đặc biệt là lừa gạt người có thiện ý với mình.

Cô vĩnh viễn sẽ không, trong lòng biết hành động của mình không tính là quang minh chính đại, thậm chí có thời điểm đặc biệt ‘ khác người ’, nhưng cô có nguyên tắc làm việc, cho dù sẽ không nói với bất kỳ ai —— người ta nói cái gì không quan trọng, chủ yếu là phải nhìn họ làm những gì.

Người sống trên đời nên khắc ghi hai chữ ‘ nguyên tắc ’ này, cô tuyệt đối sẽ không bành trướng đến một ngày nào đó không dám đối mặt với lương tâm của

mình.

—— Xem Từ Hành như một lời cảnh cáo, đây không phải là một lời nói dối. Cho dù trong miệng cô chưa từng thốt lên mấy câu nói thật, nhưng đây xác xác thật thật không phải là một câu nói dối.

Người lăn lộn ở tận thế, cũng sẽ không cực đoan cho rằng lời nói dối là không nên, có đôi khi lời nói dối thiện ý có thể cứu mạng rất nhiều người.Mạng người ở tận thế là thứ không đáng giá nhất, cũng có thể là trân bảo lộng lẫy nhất, nếu nói dối có thể cứu người, ai sẽ còn cho rằng lời nói dối như vậy là sai chứ? Thỉnh thoảng sẽ chán ghét lời nói dối của mình, không phải bởi vì không nên nói, mà là bởi vì cô không thể không nói, vận mệnh khiến cô cần phải nói dối, chỉ cần còn có nguy hiểm đến tính mạng, liền không thể dừng lại một khắc.

Nên nói cái gì, nên làm cái gì, hẳn là do cô tự mình lựa chọn, mà không phải bị vận mệnh thao túng.

Đóng cửa sổ lại, Cố Hề Lịch cảm thấy đại khái là do bầu trời đêm ở công viên giải trí quá đẹp, thế nên cô nhớ tới chút chuyện không nên nhớ. Không đi ngủ ngay, là bởi vì cô không muốn bị bất kỳ phản ứng sinh lý nào khống chế, huống chi còn rất có thể là phản ứng sinh lý giả.

Thức cả đêm làm sao có thể mệt thành như vậy?!

Ở trong đầu sửa sang lại tất cả manh mối thu được hôm nay, tỉ mỉ cân nhắc lời nhắc nhở của ông chủ khách sạn, Cố Hề Lịch mới đóng phòng livestream ngủ.

Cố Hề Lịch có thức dậy một lần vào lúc bình minh, thời gian trả phòng của khách sạn là 12 giờ trưa. Bật sáng phím xin đừng quấy rầy, cô buộc mình phải ngủ thêm vài giờ nữa, cho đến khi cảm thấy bên trong thân thể có sức lực không dùng hết, mới bò

dậy.

Mở phòng livestream rồi đi xuống lầu, Cố Hề Lịch đi thẳng đến nhà hàng nhỏ trong khách sạn. Hôm qua ông chủ nói, khách sạn sẽ cung cấp bữa sáng, là một ly nước trái cây cùng một mẩu bánh mì, ước chừng chỉ đủ để bổ sung lượng tiêu hao khi ngủ trong khách sạn.

Bạch Hạo Vũ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn thấy Cố Hề Lịch liền vẫy tay với cô: “Bán tiên, cuối cùng chị cũng rời giường rồi.”

Cố Hề Lịch nhìn hắn một cái, thấy cậu ta nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, ít nhất tốt hơn so với Vương Tú - người vừa bước vào từ bên ngoài. Mọi người tốt xấu gì cũng là người ngồi chung một chuyến xe, tuy rằng cùng Cố Hề Lịch thuần túy là trở mặt, nhưng Vương Tú vẫn gật gật đầu với cô, xem như chào hỏi.

Nhưng Cố Hề Lịch không để ý đến cô ta, ánh mắt chỉ dừng trên người cô ta một thoáng, liền dời đi ngay.

Vương Tú: “……”

Bạch Hạo Vũ biết rõ lúc Cố Hề Lịch làm lơ người khác, có thể khiến người ta tức giận cỡ nào. Đừng nói là người, hãy nhìn Tiểu Nhị mà xem! Vội vàng cười làm lành với Vương Tú, vừa kéo ghế chobán tiên vừa nói: “Giờ làm việc ban ngày của công viên giải trí là từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều, vé buổi tối bán hết liền mở cửa, sáng sớm hôm nay lại có rất nhiều công cụ hình người vào công viên, công viên giải trí bây giờ người còn nhiều hơn đêm qua.”

Vốn tưởng rằng đêm hôm qua tiêu hao không ít công cụ hình người, hôm nay xếp hàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không nghĩ tới công cụ hình người còn có thể bổ sung, chuyện này đối với du khách tuyệt đối là một tin tức xấu.

Vương Tú không tới một mình, đi vào cùng cô ta còn có một nam du khách dáng người trung bình. Hai người bọn họ ăn rất nhanh, nam du khách kia ăn xong bữa sáng do khách sạn cung cấp, đặt đĩa vào khu tái chế rồi đi về phía hai người họ. Khi hắn tới gần, Bạch Hạo Vũ bỗng đứng phắt dậy, thậm chí không chú ý đá lật ghế: “Anh…… Anh…… làm sao?”

Du khách kia dường như cũng kinh ngạc trước phản ứng kịch liệt như thế của Bạch Hạo Vũ : “……”

Cố Hề Lịch: “Cậu quen anh ta sao?”

Bạch Hạo Vũ lắc đầu: “Không…… không quan, chưa từng gặp.”

Phản ứng này của Bạch Hạo Vũ cũng chỉ có thể xuất phát từ trực giác của cậu ta.

=…… =

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Hề Lịch ]

【 Quý ông năng lượng cao giá trị đói khát 100%, đã ngừng ăn cơm, bán tiên vẫn đang ăn, cô ấy cũng đã full giá trị, ăn nữa cũng vô dụng?】

【 Bán tiên khẳng định đã ăn no rồi, vẻ mặt của cô ấy bây giờ không có vẻ gì là đang thưởng thức đồ ăn cả, tuyệt đối là đang cố nhét. 】

【 Tôi cũng cảm thấy có ăn nữa cũng vô dụng, vừa mới ăn, giá trị của hai người vẫn luôn tăng lên, sau khi full giá trị thì không còn động đậy nữa. 】

【 Động…… Động rồi…… Mọi người mau xem! 120%~ 666 】

【 Ăn sủi cảo mà thôi, tôi lại có thể xem đến lòng bàn tay đều ra mồ hôi, bán tiên quả nhiên có độc HAHA~】

……

【 Bán tiên đang ngắm sao 】

【 Nói bậy, chủ bá là đang chiêm tinh ~】

【 Mọi người có phát hiện không, hiện tại ánh mắt của chủ bá thật ôn nhu ~】

【 Giờ phút này chủ bá biểu tình thật sự là quá…… tôi không có cách nào hình dung, chỉ muốn đốt một điếu thuốc, bồi chủ bá ngắm sao cả đêm. 】

【 Thật đau lòng bán tiên hức hức hức 】

Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa cười lạnh, nhịn không được đánh bốn chữ: 【 Giả nhân giả nghĩa! 】

Lặn một thời gian dài, ba ba chữ vàng đột nhiên xuất hiện: 【 Chúng ta xem phát sóng trực tiếp, giống như người địa cầu ngồi trên sân đấu thú xem biểu diễn vậy, chẳng lẽ không phải càng tàn khốc mới càng hay sao? Nếu theo đuổi chính là loại kɧoáı ©ảʍ man rợ này, cần gì phải nói cai loại đau lòng này, quả thực cười chết người. Nói những lời như vậy, còn không bằng đánh thưởng nhiều thêm chút 】

Ba ba chữ vàng hào phóng xoát một đại sóng tinh tệ, ánh sáng của đồng tiền lấp lánh trên giao diện phát sóng trực tiếp.

Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa cũng theo đó xoát một đợt. Trong lòng lại đang suy nghĩ, một cường giả ngẫu nhiên để lộ ra một tia tịch mịch so với còn khiến người ta chua xót hơn nhiều so với kẻ yếu kkhóc lóc, biểu tình trong thoáng qua kia của chủ bá, lây nhiễm cho khán giả xem livestream, làm người ta thật sự đau lòng cho cô.

Ba ba chữ vàng cũng không có sai, còn có cái gì ủng hộ mạnh mẽ hơn đưa tiền đây? Không có.

……

【 Chủ bá mở máy~】

【 Ồ, người này rất quen mắt nha! Hình như tôi có xem qua hắn ta phát sóng trực tiếp rồi ~ để tôi lục lại lịch sử……】

【 Không cần lục lại, người này ở ‘ Phòng phát sóng trực tiếp trái đất ’ cũng coi như là một tiểu phấn hồng —— người ta gọi là diệu thủ không không ~ Tay mò túi Phạm Tiểu Tinh 】

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Bạch Hạo Vũ: Ba ba!

Bán tiên: Ai ~

Bình Tử: Chờ đã, tôi đây làm bà rồi?