Chương 27: Công viên giải trí (11)

Công cụ hình người duy nhất còn ở lại trong chậu gỗ không thèm lo gì tới túi xách, trong nháy mắt đã mất đi vợ và con trai, y ngẩn cả người, thò đầu ra, nửa người lơ lửng bên ngoài, cố gắng mò xuống nước tìm vợ con mình. Hiện cái chậu gỗ đã trôi đi rất xa, chỗ hai mẹ con rơi xuống nước cũng bị bỏ lại phía sau rất xa, lúc này mà tìm kiếm bóng dáng hai người trong nươc, chẳng khác nào mò trăng nơi đáy nước.

Không thể tìm thấy người.

Ngoài ra, nước bên dưới không sâu, vì nước rất trong nên có thể nhìn thẳng trực tiếp dưới đáy nước, dưới đó là gạch men sứ. Vừa rồi xảy ra vụ hai mẹ con bị kéo xuống nước, nhưng chỉ nổi lên được vài cái bong bóng thì người đã biến mất, điều này rõ ràng là không hợp lý.

“Tại sao lại thế?”

Bạch Hạo Vũ túm chặt công cụ hình người, không cho y chạm vào nước.

“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra…… Đừng đừng đừng, lỡ đâu ông cũng bị kéo xuống thì sao?”

Công cụ hình người sợ tới mức lập tức rụt tay về, có chút thất thần nói: “Đúng đúng đúng! Tôi không thể xảy ra chuyện gì được, tôi phải nhanh ra ngoài, tìm nhân viên công tác xử lý chuyện này. Đây hẳn là một vụ tai nạn, phải có cách giải quyết thôi!”

Cứ cảm thấy sau khi nói những lời này, nếu nhân viên công tác mà nghe thấy cũng sẽ không cho ông ra ngoài đâu!

Cố Hề Lịch phun tào trong lòng, phỏng chừng trong lòng Bạch Hạo Vũ cũng nghĩ như vậy, nghe thế nào cũng giống vị công cụ hình người tiên sinh này đang lập Flag vậy. Quả nhiên, y vừa dứt lời, lập tức trời đổ mưa to. Nếu hạng mục này được là gọi là Thành phố mưa bão, mưa to là điều có thể xảy ra, những hạt mưa to đập vào người còn hơi đau, mấu chốt chính là nước đang bắt đầu tích tụ trong chậu.

Cả ba người đều dùng tay múc nước hất ra ngoài, nhưng nào có nhanh hơn mưa, Cố Hề Lịch nói với công cụ hình người: “Cho mượn túi dùng đi.”

Cô mở túi ra, đồ vật bên trong đồng loạt lộ ra. Nữ chủ nhân nhà này hẳn là người thích ngăn nắp, bà ta xếp tất cả tiền thành từng cuộn bỏ vào một cái túi nhỏ bên trong túi xách, rất tiện để lấy. Lúc này mưa to gió lớn, công cụ hình người miễn cưỡng động tác của cô, chỉ thấy cô lưu loát lật úp túi lại, còn phi thường tự nhiên nhét hết toàn bộ tiền vào túi mình, nhất thời hoài nghi mình đã nhìn lầm.

Ngay sau đó, Cố Hề Lịch liền dùng cái túi xách da có lượng chứa không tệ lắm này múc nước đổ ra ngoài. Có công cụ tiện tay như vậy, bằng cách này, chậu gỗ lớn không còn phải đối mặt với nguy cơ chìm xuống nữa.

Mưa dần nhỏ lại, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì ở hạ lưu bỗng xuất hiện một màn sương trắng dày đặc. Chậu gỗ đang trôi xuống, bọn họ chưa kịp chuẩn bị đã xông thẳng vào trong màn sương trắng xóa, khiến cho người ngồi trong chậu gỗ lập tức duỗi tay không thấy ngón, tầm mắt cũng bị chặn lại.

Bạch Hạo Vũ: “Lạnh quá!”

Xác thực là lạnh, như rơi vào hầm băng. Cố Hề Lịch có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, cô cầm mái chèo trong tay, thử chọc ra ngoài, sợ nó va phải vật gì đó, chứng tỏ có cái gì đó trong sương mù, lại sợ mình sẽ không chọc được cái gì hết, bởi vì Bạch Hạo Vũ cảm thấy có gì đó bên trong sương mù, nếu chọc không đến…… Bên trong Vong Linh Lĩnh Vực có một số quỷ quái, du khách hoàn toàn không thể chạm vào chúng, điều này cũng đồng nghĩa với việc các thủ đoạn thông thường không đối phó được chúng nó, loại này chắc chắn càng phiền toái hơn.

Kết quả là mái chèo gỗ không đυ.ng vào thứ gì hết…… Lúc này, có tiếng hát từ hư không truyền đến, dường như từ bốn phương tám hướng mà đến, không phân biệt được phương hướng, loáng thoáng không biết đang hát cái gì, Cố Hề Lịch ngồi xuống lẳng lặng nghe, nhưng chỉ bắt được vài câu.

[ Tôi đang đợi trên tháp/ đợi chàng trai của tôi đến…… Đợi được một kẻ quái dị / ha, tôi cũng thành kẻ quái dị……]

Không biết người hát đang khóc hay đang cười, tóm lại là nghe rợn cả tóc gáy. Hơn nữa càng nghe kỹ, càng cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn, não bộ như trì độn hơn rất nhiều, dường như cái chậu đã trở nên rộng hơn, bên bờ cũng không còn giới hạn nữa…… Là lên bờ sao?

Không phải!!!

cô cấu vào cánh tay mình, rít lên một tiếng đau đớn, lập tức tỉnh táo lại.

“Tõm” một tiếng.

Cố Hề Lịch sờ sang bên cạnh, vừa mới phát ra âm thanh chính là công cụ hình người, rất có thể là tự y nhảy vào trong nước, là bị tiếng ca ảnh hưởng sao? Cô đang định mở miệng hỏi tình hình của Bạch Hạo Vũ, thì nghe được cậu ta nói chuyện: “Là ai đang hát?”

Cố Hề Lịch cũng muốn biết ai đang hát.

Bạch Hạo Vũ ngâm nga một vài từ trong bài: “ Hát hay quá!”

Cố Hề Lịch: “???”

Đây rốt cuộc là bị tiếng ca ảnh hưởng, hay là chưa bị tiếng ca ảnh hưởng đây?

Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi Bạch Hạo Vũ nói hát hay, âm thanh chậm rãi ngừng lại, thậm chí sương trắng cũng dần trở nên nhạt đi rất nhiều.Trôi về phía trước một lúc, trong màn sương trắng xuất hiện một tòa tháp cao màu đen, hai người ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy đỉnh tháp, có một cô gái không nhìn rõ mặt đang đứng ở đó, cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, làn váy kéo trên mặt đất.

Bạch Hạo Vũ: “Tiếng ca dễ nghe như vậy, nhất định là một cô nương xinh đẹp.”

Cố Hề Lịch cảm giác được, cô ta hình như đang nhìn Bạch Hạo Vũ, thậm chí sau khi Bạch Hạo Vũ nói xong câu này, cô ta thậm chí còn muốn nhảy khỏi tháp, cảm xúc có chút kích động. Nhưng cuối cùng cô ta đã không làm vậy, thay vào đó cô ta đứng trên tháp, nhìn theo hai người rời đi.

Chậu gỗ tiếp tục trôi xuống, dần dần rời khỏi vùng nước có sương mù dày đặc này, trong suốt thời gian đó không có chuyện lạ gì xảy ra.

Bạch Hạo Vũ ngó trái ngó phải: “Công cụ hình người đâu?”

Cố Hề Lịch: “Ban nãy tự nhảy xuống nước rồi.”

Bạch Hạo Vũ kinh hãi: “Sao em không biết…… Aiz, vừa rồi hình như mơ mơ màng màng, bây giờ đột nhiên tỉnh táo lại rồi.”

Cảm giác này có lẽ hơi giống với chứng ù tai, lúc ù tai thì hoàn toàn không nhận thấy có vấn đề, chờ chứng ù tai biến mất, lúc đó mới nghe rõ âm thanh bên ngoài, mới ý thức được trạng thái ban nãy của mình là không đúng.

Kỳ thật Bạch Hạo Vũ bị tiếng ca ảnh hưởng, nhưng cậu ta không nhảy xuống nước, mà là trầm mê trong nhị phách tuyệt vời…… Mệnh tốt thật!

Cố Hề Lịch ném hai cuộn tiền cho cậu ta, dù lấy được thứ gì thì có thể chia thì đều chia mỗi người một nửa. Trứng gà không thể bỏ vào cùng một rổ, điều này cũng nhằm bảo đảm sự an toàn lớn nhất của tài sản.

Bạch Hạo Vũ cởi cúc, kéo dây kéo trong áo ra, rút từ bên trong ra một cái ví, bỏ một cuộn tiền vào. Cố Hề Lịch nhìn thấy trong ví tiền của cậu ta có một cái kèn Harmonica nho nhỏ, cuộn tiền còn lại bỏ vào ngăn ngoài cùng của ví tiền, trên người cậu ta có khá nhiều túi để đựng đồ.

Bạch Hạo Vũ bắt gặp ánh mắt của đại lão, lấy kèn Harmonica ra: “Em thổi cho ngài một đoạn nhé?”

Khu an toàn nơi Cố Hề Lịch ở, mỗi sáng đều hát và đọc một bài thơ khích lệ cư dân. Có thể nói những người sống trong khu an toàn này đã lớn lên trong tiếng ca du dương. Trên trái đất có vô số khu an toàn lớn nhỏ khác nhau, mỗi khu an toàn lại có sự khác biệt về vùng miền và phong cách lãnh đạo khác nhau, dẫn tới "luật" của những khu an toàn này khác biệt rất lớn.

Khu an toàn, nơi cư dân có thể nghe hát là một nơi tương đối có pháp chế.

Nhưng so với nơi Bạch Hạo Vũ ở, lại có thiếu sót rất lớn. Rõ ràng Bạch Hạo Vũ lớn lên ở một nơi có cách thức hoàn thiện hơn, nơi đó sẽ có người yêu mến và theo đuổi vì tài năng âm nhạc của ai đó, giống như một siêu sao được nâng niu thời trước tận thế. Một số cô chú thân thiết nhất với Bạch Hạo Vũ , đều là những người rất yêu đời, trong số đó có một nhạc sĩ rất nổi tiếng trước tận thế.

Bạch Hạo Vũ từ nhỏ đã được hun đúc, có năng khiếu cảm thụ âm nhạc tốt, cũng có nhiều nhạc cụ.

Cố Hề Lịch gật đầu, Bạch Hạo Vũ nhẹ nhàng thổi một bài, giai điệu của bài hát này là thứ cô chưa từng nghe bao giờ, nhưng nó đặc biệt hay, hay hơn nhiều so với bài hát mà cô gái ban nãy hát.

Thổi Harmonica, hai chân Bạch Hạo Vũ nhẹ nhàng gõ nhịp trên chậu gỗ.

Mưa càng lúc càng nhỏ, gần như sắp tạnh.

Bạch Hạo Vũ thổi xong rồi một khúc, nói với Cố Hề Lịch: “Em không giỏi bằng cô gái vừa hát ban nãy. Giọng ca của cô ấy chân thành và đầy cảm xúc hơn.”

Mỗi người đều có những thiên phú khác nhau, trong mắt những người có thiên phú đặc biệt, thế giới có lẽ khác với những người khác. Ví dụ, đối với một người có trực giác mạnh mẽ như Bạch Hạo Vũ, hình ảnh áp phích trong mắt cậu ta có lẽ đẫm máu và khủng bố, Cố Hề Lịch không thấy rõ mặt người trên hình, không chừng ở trong mắt cậu ta thì những người trên hình đang cười dữ tợn.

Cố Hề Lịch nghe thấy giọng ca của cô gái vừa rồi the thé quá chói tai, như thể cô ta đang hét lên, dù cô không có năng lực thưởng thức nghệ thuật, nhưng vẫn có thể phân biệt được giọng hát có dễ nghe hay không, giọng hát này cô cảm thấy không dễ nghe. Nhưng nghe vào trong tai Bạch Hạo Vũ, thì giọng hát này tuyệt đối là âm thanh của tự nhiên, nếu không cậu ta sẽ không ca ngợi giọng ca rách đó hết lần này đến lần khác.

Sau khi chỉ còn lại hai người trong chậu gỗ, thì khả năng bị chìm sẽ giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên hiện tại vẫn phải múc hết lượng nước tích tụ trong chậu ra, miễn cho lát nữa lại xảy ra vấn đề gì lại luống cuống tay chân.

Bạch Hạo Vũ: “Lại mưa to rồi.”

Lo lắng vừa rồi không phải hoàn toàn vô lý, so với cơn bão dữ dội hiện tại, cơn mưa vừa rồi chẳng thấm vào đâu. Có thứ gì đó đang bay tới, Cố Hề Lịch cúi đầu tránh đi, vội nhìn lướt qua, hình như đó là một chai nước khoáng. Được làm bằng nhựa, nếu đập vào người cũng không làm ai bi thương.

Phía trước có một lan can bằng gỗ chắn ngang đường đi của chậu gỗ, làm họ không thể tiếp tục trôi về phía trước. Điều này cũng giống như việc ra khỏi bãi đậu xe và xe dừng lại, nếu lan can không được nâng lên thì không thể đi được, trừ phi đâm hỏng nó. Nhưng hiển nhiên không thành, có một chiếc đồng hồ đếm ngược mười lăm phút treo trên lan can bằng gỗ, phỏng chừng là đếm ngược xong, thì mới có thể trôi tiếp.

Hai bên trên vách tường xuất hiện những dòng chữ, nhưng mưa to quá nên không thể nhìn rõ..

Cố Hề Lịch: “Chèo qua xem.”

Hai người hợp lực đẩy chậu gỗ sang, chỉ thấy trên tường có một hàng chữ- [Một giữa, hai trái và ba phải.]

Chèo thuyền không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng nỗ lực này đã giúp họ khống chế thuần thục kỹ năng chèo thuyền. Chỉ còn năm mươi giây nữa là đếm ngược, và họ không thể đoán được ý nghĩa của câu này nếu không có cơ sở, hai người đều có chút nôn nóng, chẳng qua Bạch Hạo Vũ biểu hiện ra ngoài, còn Cố Hề Lịch thoạt nhìn không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.

Đếm ngược kết thúc.

Lan can bằng gỗ dâng lên, dòng nước chảy tông rầm rầm lên chậu gỗ.

Địa hình lúc này xuất hiện chênh lệch, có khi đột ngột hạ xuống khiến tim đập gia tốc, cũng là lúc chậu gỗ rơi nhanh đến mức sắp bay ra ngoài, Bạch Hạo Vũ ngẩng đầu phát hiện trên trần nhà có chữ “Ba” , cậu vội bảo Cố Hề Lịch nhìn.

Ba là phải, ý là nghiêng về bên phải hay không nghiêng về bên phải?

Lúc này chậu gỗ đang ở giữa con sông, mái chèo bằng gỗ rắn chắc có thể lợi dụng những tảng đá nhô lên trên sông giúp chậu gỗ thay đổi vị trí.

“Bịch bịch bịch”

Không chờ bọn họ suy nghĩ xong, thì từ trên trần nhà rơi xuống mấy chai nước khoáng, toàn bộ đều là từ trên không bên phải đường sông nện xuống, chai nhựa nhiều lắm chỉ khiến bị đau, nhưng sẽ không thể bị thương, cô thở phào một hơi, xem ra cái hạng mục này cũng không đến mức biếи ŧɦái, vẫn để người chơi có thời gian quen thuộc với quy tắc.

Cho tới nay, nó thực sự là một trò chơi tránh né.

Khi chữ “Một” xuất hiện trên trần nhà , thì chậu gỗ không thể ở giữa sông, lúc trên trần nhà xuất hiện chữ “Hai” thì chậu gỗ không thể ở bên trái đường sông, khi xuất hiện chữ ba cũng là theo nguyên tắc như thế. Mà mỗi khi nhìn thấy một con số xuất hiện trên trần nhà, du khách sẽ được cho một chút thời gian để điều chỉnh vị trí chậu, chỉ cần tuân thủ luật chơi là không sợ bị đồ vật rơi trúng đầu.

Đồ vật rơi xuống từ chai nhựa, bao gạo, thớt gỗ đến ghế đẩu, bàn ghế, lần khủng khϊếp nhất là dao phay và rìu.

Độ khó thật ra không tăng lên, chỉ cần không mắc sai lầm, thời gian cho người chơi là đủ. Chỉ là những thứ rơi xuống càng ngày càng đáng sợ, cảm giác như đang gần với chữ chết.

Mái chèo gỗ trong tayCố Hề Lịch gần như bay lên, trước khi vật tiếp theo rơi xuống, có thể đảm bảo đến vị trí đã định mà vẫn còn một khoảng thời gian dư ra nữa , thế nên Bạch Hạo Vũ kinh là kinh, nhưng lại không bị dọa đến.

Khi mưa tạnh hẳn, chậu gỗ sắp tới nơi, cậu ta còn có thể vững vàng đứng lên, Cố Hề Lịch nhảy lên bờ…… Bạch Hạo Vũ không thể trực tiếp lên bờ, xấu hổ vươn tay về phía đại lão.

Cố Hề Lịch liếc nhìn cậu ta,nhặt mái chèo bằng gỗ lên.

Bạch Hạo Vũ ôm đầu: “Ba ba, em sai rồi!”

A a a, tôi phiêu! Vốn tưởng có giao tình sinh tử với đại lão, là có thể làm nũng với cô……

Cố Hề Lịch cười lạnh: “Tôi là bảo cậu bắt lấy mái chèo, ban nãy nên để con dao kia rơi xuống đầu cậu, để tôi xem có phải trong đầu cậu chứa toàn là hồ nhão không.”

Một ngày diễn nhiều như vậy!

Khi đó cậu ta phản ứng chậm, nên đại lão kéo cậu ta một phen, bởi vì không cảm giác được nguy hiểm, nên chân không mềm. Giờ ngẫm lại, kỳ thật có chút nghĩ mà sợ, cứ cảm thấy mình đang qua lại bên bờ vực sinh tử.

Bạch Hạo Vũ ngượng ngùng cười, vươn tay muốn cầm mái chèo gỗ, lại thấy đại lão vung mái chèo lên, tay kia thì túm cổ áo cậu ta nhấc lên ném cậu ta lên bờ. Cậu bị cổ áo siết lại đến ho khan, nhìn đại lão dùng mái chèo đập vào bóng đen đang công kích trên mặt nước như đập chuột.

Vừa rồi muốn đứng kêu ba ba, hiện tại lại muốn quỳ xuống kêu ba ba.

Hẳn là bóng đen muốn công kích cậu, ba ba lại cứu cậu một mạng. Nhưng trong nước có một bóng đen, mái chèo bằng gỗ có thể làm cho nó sợ hãi, nhưng xem ra không có hiệu quả thực tế, bất quá bọn họ cũng không phải muốn tiêu diệt thứ đồ chơi trong nước này, dù sao lối ra đã ở phía trước, chỉ cần chú ý xem nó có tấn công phía sau không là được.

Lối ra này nhìn y chang hạng mục ngôi nhà ma, không cao chút nào, còn có vẻ hơi thấp.

Cố Hề Lịch: “Nếu không có nguy hiểm tới sinh mạng, hạng mục này còn chơi khá vui.”

Bạch Hạo Vũ: “……” Không dám gật bừa.

Tóm lại, có ba điều cần chú ý trong hạng mục Thủ đô mưa bão: 1, nước bên ngoài chậu gỗ không được đυ.ng vào, bên trong có thủy quỷ. 2, trong sương trắng Vũ Nữ sẽ ca hát, đừng để bị tiếng ca mê hoặc. 3, Khi mưa gió lớn nhất, trên trần nhà sẽ rơi xuống chướng ngại vật, biết được quy luật thì có thể tránh.

Những điều này có thể lấy ra trao đổi với các du khách khác, cô cũng hiểu một chút lý do tại sao ‘ Công viên giải trí theo chủ đề ’ nơi có độ khó MAX như vây, nhưng tỷ lệ du khách sống sót lại cao hơn so với các Vong Linh Lĩnh Vực khác —— bởi vì du khách có thể trao đổi thông tin cho nhau, nếu cô không có đoán sai, hạng mục có thể có những thay đổi nhỏ, nhưng không có khả năng cùng một hạng mục du khách khác nhau đi vào thì chủ đề liền khác đi.

Bảng trắc nghiệm khảo sát của hạng mục này là không bắt buộc, có điền thì cũng không cho phiếu, nhân viên công tác nơi này là một cô gái đeo mặt nạ, giọng nói êm tai dễ nghe.

Cố Hề Lịch nhìn bảng trắc nghiệm, như tùy ý hỏi: “Cậu nghe được gì từ tiếng hát vừa rồi ?”

Bạch Hạo Vũ: “Sợ hãi, thống khổ, phẫn nộ…… Hầu như đều là cảm xúc tuyệt vọng, nhưng thật kỳ lạ là trong tiếng ca đó em nghe ra —— hy vọng.”

Giống như một hạt giống bị chôn vùi trong bùn đất, rõ ràng là nó gần như chết ngạt bởi bùn bẩn, nhưng vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ trồi lên khỏi mặt đấtvà nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.

Bất quá những lời này quá mức sến súa, Bạch Hạo Vũ không phải không biết xấu hổ mà nói ra.

Cố Hề Lịch phát hiện nhân viên đeo mặt nạ đột nhiên hơi co ngón tay lại, trong lòng có chút rõ ràng, bèn điền vào chỗ câu hỏi viết, tại mục đề xuất ý kiến viết xuống —— hạng mục quá nguy hiểm, bạn đồng hành có ba người bỏ mạng, kiến nghị kiểm tra thiết bị trò chơi.

Bạch Hạo Vũ:……???

Đây là cái thao tác gì!

Cho dù nơi này thoạt nhìn là một công viên giải trí, nhưng bản chất vẫn là Vong Linh Lĩnh Vực a! Vong Linh Lĩnh Vực chỗ nào có thể không chết người chứ? Điều này có liên quan gì đến việc kiểm tra thiết bị trò chơi?! Đại lão rõ ràng là đang dùng sinh mệnh phun tào.

Bạch Hạo Vũ mình không thể hiểu được mạch não của đại lão, cả hai người lúc này đã hơi đói, liền quyết định đi ăn một chút gì đó. Khi đi ngang qua tấm áp phích ‘ Thế giới trên mặt nước ’ , Bạch Hạo Vũ đột nhiên nói: “Bán tiên, chị cảm thấy tòa tháp đen trong hình có giống cái chúng ta nhìn thấy trong sương mù không?”

Cố Hề Lịch: “Không giống!”

Bạch Hạo Vũ gãi gãi đầu: “Không giống sao? Ha ha ha, xem ra là em nghĩ nhiều rồi.”

Đừng quên thiên phú của Bạch Hạo Vũ, cậu ta nói giống, có thể không chỉ là giống, trực giác nhạy bén như cậu, rất ít tinh trạng xuất hiện ảo giác như người khác.

Nhưng cái thằng ngu này! Cô nói không giống, đầu óc cậu ta liền không nhúc nhích, chỉ lo “Ừ ừ ừ”.

Tuy Bạch Hạo Vũ cũng chỉ là đi ngang qua bức vẽ này rồi thuận miệng nói một câu, trong lòng cậu ta cũng không coi trọng. Nhưng Cố Hề Lịch vẫn có chút nhìn cậu không vừa mắt một cách khó hiểu, một người thế này, nửa đời trước sống rất tốt, hiện tại vào trong Vong Linh Lĩnh Vực rồi, ngu đến vậy mà còn có thể sống.

Không giống như cô…… Quả nhiên, người không thể so sánh với người, chỉ tổ đau tim.

Làm một thần côn, ngoại trừ thời thời khắc khắc thích bói toán ra, thì Cố Hề Lịch tự thêm cho mình một nhân thiết —— yêu tiền. Cô như một con chuột hamster nhỏ, không ngừng kéo đồ lên người mình.

Lúc này cả hai đều không đói, quyết định đi dạo trong công viên giải trí không phải vì tò mò về công viên này mà vì muốn hiểu biết thêm về nó. Hai người tách ra ở phố chính, hẹn một lát nữa sẽ tập hợp ở đây.

Cố Hề Lịch đi dọc theo con đường của vòng ngoài của bản đồ. Phía sau một lâu đài màu hồng, cô tìm thấy mục tiêu mà cô đang tìm kiếm —— thực sự có một tòa tháp đen trong công viên giải trí.. Bởi vì bốn phía đều có những vật kiến trúc rất cao, nên nếu không đến gần sẽ không phát hiện ra nó.

Cố Hề Lịch bước lên tòa tháp đen, đây là tòa nhà có cầu thang có thể leo lêи đỉиɦ từ cả bên trong lẫ bên ngoài, không có gì lạ cả.

Đứng trên ngọn tháp đen nhìn ra ngoài, ánh mắt Cố Hề Lịch ngưng lại. Đối diện cửa sổ lâu đài màu hồng, vừa mới có một mảnh đỏ tươi xẹt qua, một đôi tay đầy máu bám chặt trên lan can cửa sổ, người này lộ ra mặt, đại khái là muốn dùng chút sức lực cuối cùng cầu cứu.

Là một du khách, Cố Hề Lịch không biết tên anh ta.

Anh ta sắp chết, không ai có thể sống nếu bị đập đầu thành như thế.

Hơn nữa hung thủ đang ở bên cạnh, cũng sẽ không để anh ta sống.

Cố Hề Lịch đứng ở vị trí này rất lâu, không có ai đi ra từ cửa lâu đài màu hồng, lâu đài đó chắc chắn phải có cánh cửa khác, nhưng lại có một du khách vội vội vàng vàng chạy vào bên trong lâu đài màu hồng, hơn nửa ngày mới sắc mặt trắng bệch rời đi.

Người du khách này cô nhớ rõ tên là Hạ Dĩ Côn.

Sau đó, Cố Hề Lịch không gặp phải chuyện gì nữa, đi ăn cơm cùng Bạch Hạo Vũ sau đó.

Lần này, địa điểm ăn uống là nơi Cố Hề Lịch chọn, không ngờ lại gặp Hạ Dĩ Côn dùng cơm xong đang muốn rời đi, Cố Hề Lịch đi lên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt anh ta, duỗi thẳng chân ra phía trước. Người nào đi trước mặt cô lúc này, nhất định phải té ngã.

“Thiên linh linh, địa linh linh, tôi là người bói toán giỏi nhất trên thế giới này……”

Cố Hề Lịch nói đến một nửa, thấy người phục vụ đi tới, cao giọng hô: “Cho hai mâm sủi cảo, thêm giấm nhiều ớt, bê thêm một chén canh sủi cảo tới đây!”

Hạ Dĩ Côn: “……”

Bạch Hạo Vũ: “Xin chào! Xin chào! Anh là Hạ Dĩ Côn phải không? Chúng ta đã gặp nhau ở lối vào nhà ga, tôi tên Bạch Hạo Vũ, vị này chính là bán tiên…… Bán tiên là muốn bói toán cho Hạ tiên sinh sao?”

Hạ Dĩ Côn khóe miệng run rẩy, theo bản năng trả lời: “Không cần không cần.”

“Cậu ta không cần, lão tử cần, bói trước cho tôi đi!”

Một một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác da và trùm khăn trùm đầu màu đỏ bước vào cửa, hét lên với người phục vụ: “Cho sáu mâm sủi cảo, nhanh lên! Ai da, đói chết lão tử rồi.”

Người đàn ông có câu cửa miệng lão tử này vừa cao lớn vừa cường tráng, dưới chân mang giày ủng, bên hông giắt loan đao, phục trang toàn thân cũng đặc biệt như Cố Hề Lịch, rõ ràng không phải là người cùng một đường với những du khách khác, phong cách đều không giống nhau.

Mọi người đều đã từng gặp mặt, tuy sau khi vào công viên giải trí liền tách ra,có khả năng đến bây giờ vẫn chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng đều là những gương mặt quen thuộc, không chừng đều đã âm thầm tự hỏi trong lòng, những người cùng tiến Vong Linh Lĩnh Vực với mình là những ai.

Trong đó có hai người được chú ý nhất, một người là Cố Hề Lịch, một người nữa chính là Võ Cương.

Không chỉ là quần áo quái dị, hơn nữa khí chất của hai người đều cực kỳ đặc biệt.

Một người láu cá sõi đời, nghe nói vừa mở miệng đã không buông tha người, là một thần côn, có hay bản lĩnh thật hay không ban đầu còn chưa biết. Hiện tại đã biết, là một người có bản lĩnh thực sự.

Một người là hán tử thô tục, độc lai độc vãng không kết bạn với người khác, lại vạm vỡ vừa dũng mãnh, người bình thường đều không muốn chọc vào gã.

Hạ Dĩ Côn bên cạnh nhìn thấy Võ Cương liền cúi đầu, mũi chân hướng ra ngoài, đây là một động tác chân rất nhỏbiểu hiện rõ trong lòng đang cấp bách muốn rời đi.

Cố Hề Lịch ngẩng đầu, liên thanh như bắn súng: “Tôi xem tiên sinh mệnh cung đình trệ, đây là nơi cát hung tập hợp, tai ương hữu hình ách. Nhìn như một người đáng tin cậy hào sảng, nhưng thật ra lại là người bụng dạ khó lường, chính là tướng mạo tiểu nhân. Aiz! tôi biết ngay anh là một người mặt thiện tâm ác mà.”

Võ Cương trừng lớn hai mắt: “Cách lão tử, đại muội tử cô nói bậy cái gì đó?!”

=…… =

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ]

【 Lục túi ngay trước mặt, lấy tiền bỏ vào túi, đây là cái loại thao tác bệnh gì thế này!!! Ha ha ha ha! 】

【 Tinh hình của Quý ông năng lượng cao thế nào?! Tôi thấy ca này rất bình thường nha ~】

【…… Người có thiên phú, thế giới họ nghe được không giống chúng ta. 】

【 Vậy ở trong mắt bán tiên, thế giới có bộ dáng thế nào? 】

【 Đại khái tất cả đều là nói dối……】

……

【 Bán tiên đứng trên tháp nhìn gì thế? 】

【 Vì lý do thị giác, không thể nhìn thấy. 】

【 Tôi dùng máy móc tiên tiến, có thể thay đổi thị giác, sau khi thay đổi phát hiện cái gì cũng không có oa! 】

……

【Võ Cương này vừa nhìn đã biết là người tốt, mày rậm mắt to, thân thể cường tráng, rất đàn ông nha ~】

【 Ách…… Bán tiên mắng người, bán tiên nói hắn là tên tiểu nhân ngụy quân tử. 】

【 Bán tiên chưa từng nói chuyện với anh ta đi, chỉ vừa mới gặp mặt thôi…… Nói người ta mặt thiện tâm ác, hơi khó hiểu đó nha, chủ yếu là không phù hợp với hành sự logic của bán tiên. 】

【 Bán tiên tuy xấu miệng, nhưng cho tới bây giờ mắng người đều là có mục đích, hiện tại rõ ràng là hợp tác có lợi, không nên kết thù, vì sao đột nhiên không có não đi mắng? 】