Chương 7: Cổ Trạch (bảy)

Mắt lạnh nhìn ba người rời khỏi phòng, Kiều Nguyên Bân vẫy tay bảo Cố Hề Lịch tới đây: “Em hiểu biết bao nhiêu về Vong Linh Lĩnh Vực?”

Cố Hề Lịch: “ Nội dung trên hợp đồng của《 kế hoạch 》 em đều biết, cái khác thì là nghe người ta nói, không biết thật giả.”

Về cơ bản, có thể nói là không biết gì hết.

Có quá nhiều ý kiến

từ bên ngoài, nhưng chỉ những ai chân chính tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực mới biết có gì bên trong.

Kiều Nguyên Bân: “Thực ra chị cũng cảm thấy lối ra ở trên lầu, em hẳn biết đó là nhược điểm yếu nhất trong toàn bộ lĩnh vực, nhưng có thể em không biết, trong lĩnh vực nơi yếu nhất đều do vong linh mạnh nhất canh giữ.”

Nói nhiều như vậy, Kiều Nguyên Bân chỉ muốn nói với cô, quyết định lưu lại vừa rồi của cô là đúng. Kiều Nguyên Bân đối xử với cô khác biệt quá rõ ràng, Cố Hề Lịch cảm thấy không chỉ bởi vì cô là người xuất sắc nhất trong số những người mới, mà còn vì một số lý do tình cảm, khiến cô ấy phải đặc biệt chăm sóc mình.

Cố Hề Lịch: “Em không định đi theo họ, chị Kiều, chị rất tốt với em, em cảm thấy an toàn khi ở bên chị.”

Kiều Nguyên Bân bị quả bóng thẳng thắn này đánh đến sững sờ, thở dài: “Em cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi.”

Hiện nơi này còn lại sáu người, bản đồ ở tầng này đánh dấu đều là phòng, phòng bên cạnh cũng là một dãy phòng, nhà thiết kế lúc này đột nhiên chỉ số thông minh online, hiếm thấy bố trí rất hợp lý. Như thường lệ lại là tìm kiếm, căn phòng này thực sự bừa bộn, xung quanh còn có dấu vết đao chém, trên mặt đất cũng có vết máu.

Sau khi xem xét hai căn phòng, Cố Hề Lịch hoài nghi trong căn nhà này đã xảy ra một vụ gϊếŧ người. Trong căn phòng này, manh mối duy nhất có giá trị được tìm thấy chính là một tờ giấy: [ đại tẩu, vòng cổ chị muốn tôi để trong tủ sắt, mật mã là sinh nhật của Nguyên Lương ].

Nhưng tủ sắt được nhắc tới trong tờ giấy lại không biết nằm ở đâu, vật này không phải một vật nhỏ, nếu có thì hiện tại khẳng định đã tìm thấy. Đã lục tung cả hai gian nhưng không thấy cái tủ có mật mã đâu cả.

Cố Hề Lịch: “Chìa khóa ở trên người người giấy, vậy tủ sắt có thể ở trong gương hay không?”

Cô đang nói về chiếc gương cất giấu nữ quỷ kia.

Suy đoán này rất hợp lý, lĩnh vực này có điểm ghê tởm, đồ vật quan trọng đều nằm trên người quỷ quái, chẳng hạn như chìa khóa, lộng chết quỷ quái còn có thể có được một ít tin tức, buộc người ta không thể không đối mặt trực tiếp với quỷ quái. Theo ý kiến

của Cố Hề Lịch, kỳ thật vẫn còn tốt, tỷ như nói lúc phát hiện người giấy, có thể trước lựa chọn cách đối phó dùng lửa đốt nó, vẫn có thể lấy được chìa khóa, lại còn không gặp phải nguy hiểm khi người giấy sống lại gϊếŧ người sau đó.

Dường như đang nói với các du khách, đừng sợ, hãy đối mặt với nó.

Trong gương lúc này không có nữ quỷ, Cố Hề Lịch bèn vặn vòi nước, liền nhìn thấy thân ảnh nữ quỷ chậm rãi hiện ra. Khi nó xuất hiện, trong gương không chiếu ra hình ảnh bên ngoài nữa, mà nó thì một mình chiếm cứ không gian trong gương.

Nhìn thấy Cố Hề Lịch, nữ quỷ trong gương rõ ràng hơi khựng lại.

Cố Hề Lịch: “Mày biết tủ sắt ở đâu không?”

Hoa Mông kinh ngạc nhìn cô, ông ta là tay già đời trong những tay già đời, nhưng chưa từng thấy có người nghiêm trang hỏi vong linh như thế. Không tưởng được chính là, nữ quỷ cư nhiên đáp lại cô, nó lắc lắc đầu.

Cố Hề Lịch: “Cư nhiên trả lời, mày khẳng định đang nói dối.”

Nữ quỷ : “……” Tôi muốn gϊếŧ cô ta a a a a a!

Hoa Mông hoài nghi bản thân mình hoa mắt, bởi vì ông ta nhìn thấy nữ quỷ cư nhiên bị chọc tức đến phát run. Trước nay chỉ thấy mọi người run rẩy trước mặt vong linh …… Trong nháy mắt ông ta hoài nghi liệu có phải kiến thức của mình quá ít hay không, chứ không phải là đại tiểu thư thao tác quá tao đi!

Cố Hề Lịch quay đầu hỏi Hoa Mông: “Cháu có thể đập vỡ tấm gương này được không?”

Nữ quỷ…… Nữ quỷ tức giận đến chảy xuống hai hàng huyết lệ.

Xem bộ dáng này là có thể đập, Cố Hề Lịch sớm đã có ý này, đập gương đơn giản có hai loại khả năng, một là lộng chết nữ quỷ, một loại khác chính là nữ quỷ có thể bò ra khỏi gương, tự do hại người. Rốt cuộc là loại nào, không cần hành động nghiệm chứng, chỉ cần ngôn ngữ nghiệm chứng.

Nữ quỷ trong gương là quỷ quái duy nhất mà cô gặp cho đến bây giờ có thể giao tiếp bình thường, đại khái thành quỷ đều tương đối cảm xúc hóa, có vẻ nó còn có chút ngốc bạch ngọt.

Thử một lần liền ra.

Hoa Mông: “Ai làm?”

Cố Hề Lịch: “Để cháu, cháu còn ba mạng.”

Những người khác đều rời khỏi phòng tắm, nhưng không đóng cửa lại. Cố Hề Lịch tìm một cây gậy bóng chày, phang vào gương, nhưng lại chỉ đập ra được một vết nứt, lần thứ hai cô nghiến răng, mặt đỏ bừng, đập “Choang” mặt gương vỡ vụn khắp nơi.

Cố Hề Lịch: “Mọi người mau đến xem!”

Mọi người đều thò người vào, bên trong gương có một thông đạo tối om như mực, Hoa Mông chiếu đèn vào, bên trong chỉ có thể bò bằng bốn chân, hẹp đến nỗi chỉ cho phép một người bò qua.. Thông đạo đại khái dài cỡ 3 mét, cuối thông đạo có một người ngồi dưới đất cầm một chiếc hộp màu trắng bạc,, gần như dùng toàn bộ cơ thể bao lấy cái hộp, không thấy rõ mặt.

Nếu không có gì bất ngờ, cái hộp này chính là tủ sắt bọn họ muốn tìm.

Hoa Mông quan sát hơn nửa ngày: “Làn da trắng xanh, hẳn là người chết.”

Sau khi đập vỡ gương, người chết này vẫn không nhúc nhích, Hoa Mông nhìn về phía Cố Hề Lịch.

“Tôi không vào đâu!”

Cố Hề Lịch co rúm lại: “Không muốn, thật dọa người, tôi không dám vào.”

Một người chơi nam cũng vô thức liếc nhìn Cố Hề Lịch liền có chút xấu hổ, bảo một người chơi mới lại còn là nữ đi cướp đồ trong tay người chết, xác thật có điểm khó xử cô nương nhà người ta. Cuối cùng ba người đàn ông chơi xìn xằm, Lý Khả vốn muốn nói ông ta béo, không thích hợp làm nhiệm vụ này, nhưng không ai để ý đến ông ta, cuối cùng thật đúng là Lý Khả thua.

Thở dài một hơi, gã đàn ông béo mang khuôn mặt khóc tang dưới sự trợ giúp của hai người bọn Hoa Mông, bò vào trong thông đạo. Thân hình mập mạp của ông ta lấp kín lối đi, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong.Thành thật mà nói, động tác bò của ông ta có chút buồn cười, nhưng vào giờ phút này không ai cười nổi.

Ông ta chậm chạp bò vào bên trong, trong một nơi chật hẹp như thế này, hoàn toàn không thể phát huy được sự linh hoạt của ông ta. Người nhìn bên ngoài đều có chút sốt ruột. Thật khó khăn bò được vào trong, ông ta lại ngừng lại, không biết là đang làm gì, thân thể lắc trái ngã phải, như là đang đánh nhau ở bên trong, cẳng chân không ngừng đá ra ngoài.

Trong lúc này không ai dám nói chuyện, toàn bộ quá trình chỉ truyền ra những tiếng động rất nhỏ. Ước chừng qua vài phút, Lý Khả lấy tốc độ cực nhanh rút lui, bởi vì bên trong quá hẹp không thể xoay người, nên động tác bò ra ngoài lại càng buồn cười hơn.

Bò đến bên rìa, hai người đàn ông hỗ trợ kéo ông ta ra ngoài. Chỉ thấy ông ta thở hồng hộc, có một vòng đỏ trên cổ, rõ ràng là bị bóp. Trên mặt còn có hai vết máu kéo dài từ sau tai đến khóe miệng.

Đưa hộp cho Hoa Mông, Lý Khả phun ra một búng máu, không chờ người hỏi liền chủ động nói: “Tôi bò vào lấy tủ sắt, nó đột nhiên chộp lấy tôi……”

Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng lúc ấy.

Cô gái người mới vô cùng khẩn trương, lỡ lời hỏi: “Vậy sao ông không lên tiếng?”

Lý Khả âm dương quái khí liếc cô ta một cái: “Tôi lên tiếng làm gì?!”

Đây là trong lòng đè nén lửa giận, thế nên không giả bộ nữa. Thái độ này không đủ ôn hòa với người mới, cho nên nói trong Vong Linh Lĩnh Vực là giả vờ không được bao lâu, cảm xúc sắp hỏng bét còn để ý nhân thiết làm gì.

Toàn bộ quá trình Lý Khả không phát ra tiếng động, nhưng ông ta không phát ra tiếng mới là lựa chọn tốt nhất. Ai biết ông ta có thể bị phán định gây ra âm thanh quá lớn, kích phát tử vong trừng phạt hay không. Liền tính ông ta lên tiếng kêu cứu thì có thể thế nào, đường hầm này hẹp như vậy, liền tính là có người chịu hỗ trợ, bò vào cũng sẽ chặn đường rút lui của ông ta, căn bản vô ích.

Cố Hề Lịch nhìn thoáng qua thông đạo, cô đoán không sai, ôm cái hộp quả nhiên là thi thể của nữ quỷ trong gương. Hiện tại nó đang nằm trên mặt đất, phần cổ vặn xoắn tới mức người thường không thể đạt tới, như thể xương cốt đều bị nghiền nát từng tấc một, xụi lơ trên mặt đất như một đống bùn. Thế nên mặt nó có thể lật ra ngoài, nửa khuôn mặt thối rữa có thể để người bên ngoài nhìn rõ ràng, nó cũng có thể nhìn rõ người bên ngoài, cặp mắt tối om kia nhìn chằm chằm vào Lý Khả, giống như đang lẳng lặng lắng nghe công tích vĩ đại ông ta vừa mới cùng mình vật lộn.

Lý Khả không quay đầu lại nhìn một cái, vẫn còn đang oán giận ban nãy mình gặp nguy hiểm đến tính mạng, rất khó chạy thoát.

Một màn này khiến Cố Hề Lịch có dự cảm không lành. Nếu tủ sắt đã lấy được, cô đề nghị mọi người rời khỏi phòng.

Mấy người thối lui vào trong tiểu thính họ vừa mới đi qua. Tủ sắt cần mật mã để mở, Trên tờ giấy được tìm thấy có ghi mật mã của tủ sắt là ngày sinh của Nguyên Lương, Đây có thể không phải là tên đầy đủ, thân phận người này hiện tại không rõ, lại phải tìm manh mối.

Hoa Mông mày nhíu thành hình chữ xuyên 川, phiền muộn nhìn chằm chằm tủ sắt, cứ cảm thấy bọn họ thường xuyên gặp phải ngõ cụt…… khiến người đau đầu: “Giờ làm gì đây?”

Cố Hề Lịch không dấu vết liếc mắt nhìn Hoa Mông, biết anh ta hiện đang hoang mang. Từ khi tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, phương hướng anh ta đưa ra vẫn luôn rõ ràng chính xác, thậm chí không tiếp thu bất cứ ý kiến gì của Mẫn Tam Húc, hiện tại anh ta lại chủ động dò hỏi mọi người.

Nhưng những người bên cạnh anh ta thì như thế nào?

Kiều Nguyên Bân hiển nhiên không phải là loại người làm quân sư, thậm chí các phương diện đều không tính là xuất chúng, phỏng chừng cô ta cũng tự biết điểm này, nhưng cũng may hiểu được quy củ, cảm thấy đi theo Hoa Mông hành động tương đối an toàn, liền một đường đi đến bây giờ.

Lý Khả không cần phải nói, cô gái người mới thì không dám có kiến nghị gì, chỉ hy vọng Kiều Nguyên Bân có thể dẫn theo cô ta, dư lại là một người chơi lâu năm tên Chu Khánh, hiển nhiên cũng là người không có chủ kiến. Lúc Mẫn Tam Húc đề nghị hắn ta cảm thấy không tồi, khi Hoa Mông nói chuyện hắn cảm thấy cũng có đạo lý.

Thậm chí lúc Mẫn Tam Húc rời đi có hỏi qua hắn có muốn đi hay không, lúc ấy hắn rất do dự, cuối cùng thời gian do dự quá dài, nên không thể đi theo, nhưng sau khi Mẫn Tam Húc đi rồi hắn lại hỏi lại mấy lần, có phải cũng nên lên lầu nhìn xem không.

Dưới tình huống như vậy, Hoa Mông hỏi ra câu này hình như có hơi thừa.

Cố Hề Lịch: “Anh Hoa, tủ sắt có thể cho em nhìn xem không?”

Hoa Mông đưa tủ sắt cho cô, hỏi: “Cô cảm thấy mật mã có thể ở trên tủ sắt sao?”

“Không phải”

Suy đoán này cũng quá mức lạc quan, hoàn toàn không có căn cứ, chỉ là hy vọng tốt đẹp của mọi người mà thôi. Cố Hề Lịch nghiên cứu tủ sắt một hồi, mật mã bên trên có tám số, khẳng định thử không ra.

Cố Hề Lịch đột nhiên hỏi: “Chị Kiều, chị từng chơi qua cửu liên hoàn chưa?”

Kiều Nguyên Bân: “Chơi rồi, nhưng chị không giải được.”

Cố Hề Lịch cầm lấy chiếc ghế đẩu bên cạnh, đập mạnh xuống ổ khóa trên tủ sắt. Tủ sắt kia không biết đã tồn tại bao lâu, khóa cũng không chắc như trong tưởng tượng của các du khách, Với một cú va chạm mạnh, nắp liền bật ra.

Dù là Hoa Mông cũng bị Cố Hề Lịch làm cho choáng váng, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cô làm gì thế?”

Cố Hề Lịch: “Tôi cũng từng chơi cửu liên hoàn. Anh trai từng tặng tôi một món đồ bằng ngọc, thứ này nghe nói ở trước khi tận thế rất đáng giá, nhưng sau tận thế thì không ai cần. Lúc ấy tôi còn nhỏ, căn bản không giải được, liền dùng đá đập mở nó. Tủ sắt cũng vậy, không biết mật mã thì có thể dùng bạo lực phá hỏng! Giờ không phải mở ra rồi đấy sao.”

Không phải hỏi cô vì sao đập nó, mà là hỏi cô lấy gan chó ở đâu ra mà đập?!

=…… =

【ánh mắt thi thể thật thấm người a……】

【 Tôi cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không dối gạt các vị, tại hạ không hề phòng bị đối diện với ánh mắt của nó, mồ hôi lạnh chảy ròng 】

【+1】

【+2】

【 Tiểu Cố có phải có hơi lỗ mãng không? 】

【 nhìn vấn đề đôi khi không thể nhìn qua trình, phải nhìn kết quả. Chủ bá có xảy ra chuyện không? Không có! 】

【 a a a a, xem đến thật khẩn trương, không có ai tò mò trong tủ sắt có gì sao? 】