Chương 6: Cổ Trạch (sáu)

Chút manh mối này có thể viết ra hàng ngàn câu chuyện xưa, đáng tiếc bọn họ không chấp nhận được hậu quả của việc đoán mò, Cố Hề Lịch rất rõ ràng, trước khi đoán ra được một đống chuyện xưa rất có thể đã hại chết mình.

Tìm Tờ Giấy Bạc Cháy Dở Trong Thùng Rác: [ Dì Bạch, thiếu gia rất thông minh, con không dám nói dối anh ấy, đại phu nhân cùng……]

Trước mắt xuất hiện nhân vật có: Dì Bạch, Văn Văn, đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng thiếu gia. Quan hệ giữa những nhân vật này còn chưa rõ ràng lắm, manh mối phi thường thưa thớt mà các du khách đã bị tra tấn đến quá sức.

Lý Khả cười khổ: “Lần đầu tiên cảm thấy trong lĩnh vực có NPC cũng khá tốt, loại trò chơi mật thất như thế này quả thực quá sức.”

Cố Hề Lịch: “NPC……?”

Kiều Nguyên Bân: “Đừng nghe anh ta, NPC trong nhiều lĩnh vực cũng không tốt, em sẽ không phân biệt được bọn họ là người hay quỷ, họ đang nói thật hay giả.”

Thời gian trôi qua, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối có giá trị nào trong căn phòng này, mọi người đều có bóng ma tâm lý sâu đậm đối với việc đi thăm dò các căn phòng, ngay cả Hoa Mông cũng không lập tức mở cửa ra, ai biết trong phòng bên cạnh có cái gì đang chờ bọn họ.

Lý Khả: “Chúng ta sẽ không chết hết ở chỗ này chứ?”

Cố Hề Lịch: “Giảm bớt năng lượng tiêu cực, tăng thêm chút lòng tin đi.”

Lý Khả: “Tôi nghe nói ở Vong Linh Lĩnh Vực đoàn diệt……”

Cố Hề Lịch: “Chết hết rồi vậy ai đưa tin cho chú?”

Lý Khả: “……”

Không thể không thừa nhận, logic mãn phần.

Cố Hề Lịch thanh âm thanh thúy: “Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, sợ hãi là vô dụng, khi gặp chuyện không thể cứ luôn nghĩ tới hướng xấu. Hiện tại tình huống này, chú không thể truyền bá cảm xúc tiêu cực, tôi còn phải trông cậy vào những người chơi có kinh nghiệm có thể mang theo tôi sống sót ra ngoài. Tôi còn cha còn mẹ, đang chờ ngày đoàn tụ với gia đình, không muốn chết ở đây. "

Giọng nói vẫn là mềm mại, nhưng trong cách nói chuyện tinh tế kia ai cũng có thể nghe ra được, đây là bị Lý Khả thở ngắn than dài chọc nóng nảy.

Lý Khả vội vàng phân bua: “Chú chỉ là oán giận hai câu.”

Cố Hề Lịch: “Cháu là người mới còn chưa oán giận, chú oán giận cái gì?”

Lý Khả: “……”

Xem ra, mới gặp ông ta còn khinh bỉ vị đại tiểu thư này , hiện tại không thể không vả mặt mình đi…… Lý Khả cũng bắt đầu ngẫm lại bản thân.

Đại khái là cảm thấy trò chuyện với Cố Hề Lịch có thể giảm bớt căng thẳng, Kiều Nguyên Bân cũng câu được câu không tán gẫu cùng Cố Hề Lịch. Cô ta là người thẳng thắn, thấy ai hợp nhãn mới phản ứng lại, một người mới khác cố ý muốn gia nhập trận doanh, nhưng lại bị Kiều Nguyên Bân nói mấy câu dỗi trở về.

Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, chị trải qua mấy lĩnh vực rồi?”

Kiều Nguyên Bân: “Cổ trạch này là cái thứ ba.”

Đây là chuyện rất đáng tự hào, tất cả du khách đều bị xe buýt đưa đón xuyên qua vô số Vong Linh Lĩnh Vực, những ai đã trải qua hai cái Vong Linh Lĩnh Vực đều biết được một ít quy tắc.

Cố Hề Lịch: “Chị Kiều, lúc xe buýt đến trạm chú Lý có nói không xuống xe sẽ bị ép thành thịt vụn, là thật sao?”

Kiều Nguyên Bân: “Điều này ông ta cũng không giấu, là thật. Nhất định phải xuống xe, thà chết ở Vong Linh Lĩnh Vực còn hơn chết trên xe.”

Cố Hề Lịch phỏng đoán Kiều Nguyên Bân đã từng chứng kiến tình huống đó, cô ta đã đã trải qua hai cái Vong Linh Lĩnh Vực, nhìn thấy qua không ít chuyện. Trong khoảng thời gian ở cổ trạch, sự kiện huyết tinh tử vong cũng đã xảy ra mấy vụ, tuyệt đối sẽ có sức miễn dịch nhất định. Nhưng khi nhắc tới chuyện đó, cô ta vẫn sinh ra cảm giác buồn nôn theo sinh lý, có thể thấy được chuyện bị ép thành thịt vụn, mang đến cho người ta bóng ma tâm lý lớn biết bao nhiêu.

Lý Khả bị Kiều Nguyên Bân DISS thẳng thừng cũng chỉ cười ha hả, một bộ tính tình tốt.

Hoa Mông đứng lên: “Đi thôi!”

Hiện có hai cánh cửa, dựa theo quy tắc che giấu trong lĩnh vực, cuối cùng bọn họ cũng phải lục soát một lần, đi vào cánh cửa nào trước thật không quá quan trọng. Tuy nhiên, không có nhiều người đứng lên theo Hoa Mông, anh ta cũng không hề có ý định khuyên bảo.

Hiện tại ba phải Lý Khả cũng là người đầu tiên lên tiếng: “Trong Vong Linh Lĩnh Vực không có nơi nào là an toàn, các cô cậu nghĩ cứ ở đây thì không có việc gì sao? Không nhanh rời khỏi Vong Linh Lĩnh Vực liền đồng nghĩa với việc chờ chết.”

Cuối cùng tất cả mọi người đều đứng lên, thấy thế nào thì đi theo Hoa Mông vẫn an toàn hơn, anh ta là người duy nhất trong số du khách có thể chính diện giao phong cùng vong linh, con dao của người giấy sắc bén là vậy, nhưng anh ta vẫn có thể sống sót được.

Nếu những người này không đi theo thì Hoa Mông cũng lười quản, nếu muốn đi cùng, Hoa Mông cũng không nói gì.

Cấu trúc của cổ trạch này không xem xét đến sự thoải mái của người ở, như thể nhà thiết kế không mang đầu óc vào. Sau khi vào cửa là có thể phát hiện đây là căn phòng được phối giữa phòng để quần áo cùng buồng vệ sinh, nhưng lại không bằng cả hai cái đó, diện tích nhỏ đến đáng thương, Không hợp với phòng ngủ rộng rãi chút nào, khiến người ta kỳ quái vì sao lúc trước không hy sinh một chút diện tích của phòng ngủ. Bồn cầu trong phòng vệ sinh nhỏ tới nỗi khiến một người đàn ông hơi béo chút phải nỗ lực co rút thịt trên người lại mới có thể ngồi xuống được.

Cố Hề Lịch vặn vòi nước ở bồn rửa mặt, muốn rửa sạch vết máu bắn lên tay, ngay cả quần áo cũng dính đầy máu của người vừa chết ban nãy. Chuyện này đối với một đại tiểu thư thích sạch sẽ mà nói, hẳn không thể chịu được. Đã có nước, khẳng định phải rửa sạch một phen.

Cánh tay vừa mới bỏ vào nước đã biến nước trong thành máu loãng đỏ tươi. Cố Hề Lịch ngẩng đầu nhìn gương, trong gương phủ đầy hơi nước, lúc tắm trên gương thường sẽ đọng hơi nước thế này, theo bản năng cô muốn lau đi, tay vừa giơ lên một nửa đã dừng lại.

…… Bởi vì vừa mới chảy ra đều là nước lạnh, hơi nước này xuất hiện không bình thường.

Có lẽ đã phát hiện Cố Hề Lịch không cắn câu, hơi nước chậm rãi tan đi, trong gương hiện ra một nửa gương mặt hư thối của một người cô gái với mái tóc dài đang hưng phấn nhìn chằm chằm vào cô, phát ra tiếng cười mỏng mảnh, không biết là vì muốn nhìn cô rõ hơn, hay do cô gái tóc dài này vốn là người bị cận , cả người cô ả dán vào gương, cái mũi vì quá dùng sức mà sụp xuống, như thể đối với nó mặt gương là một cái không gian, hai người họ đang bị phân cách bởi một bức tường trong suốt.

Vừa ngẩng đầu liền phát hiện bị quan sát gần như vậy, vô cùng kí©h thí©ɧ thị giác nha.

Cố Hề Lịch nổi đầy gân xanh trên trán, im lặng đóng vòi nước, hành động thỏa hiệp này khiến tiếng cười của cô ả càng thêm chói tai, truyền đạt sự sung sướиɠ của chủ nhân.

Gia hỏa này hình như không thể bò ra ngoài, ngay cả khi nó có thể bò ra, thì cô hiện tại có bảo đảm cơ bản, hoàn toàn không sợ.

Cố Hề Lịch mặt vô biểu tình lại một lần mở nước ra, còn quay sang mở nước từ vòi hoa sen.

Nước trong, máu loãng, nước trong, máu loãng, máu loãng, máu loãng…… Nước trong.

Chuyển đổi vô số lần, tiếng cười chói tai của cô gái kia không biết đã biến mất từ lúc nào, toàn bộ nửa người trên của nó đều ép vào gương, hai mắt chảy ra huyết lệ, hưng phấn biến thành oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm người con gái đứng trước gương.

Cuối cùng Cố Hề Lịch cũng rửa sạch vết máu trên người.

Tuy Lý Khả lăn lộn giữa đám người mới, nhưng chú ý nhất vẫn là Cố Hề Lịch, vì cô có mang ba cái hộ thuẫn, một cái cũng chưa xài, thế nên tiếng vang bên trong lập tức bị ông ta chú ý tới.

Lý Khả cơ hồ là trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Hề Lịch phân cao thấp cùng vòi nước, mắt thấy chốt mở đều sắp bị cô bẻ gãy, nước chảy ra khỏi vòi đã hoàn toàn biến thành nước trong.

Cố Hề Lịch quay đầu thẹn thùng cười: “Cha cháu vẫn luôn nói với cháu —— từ khi còn nhỏ cháu đã rất bướng bỉnh. Một khi bị dọa ngốc, lá gan liền lớn hơn nữa.”

Còn một nguyên nhân nữa, bất kỳ ai tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực, gặp phải những biến cố khắc nghiệt, tính cách đều sẽ phát sinh biến hóa, hoặc là nhược điểm trong tính cách nhanh chóng bị tăng mạnh, hoặc là ưu điểm sẽ trở nên càng nổi bật hơn.

Khác với vẻ ngoài yếu ớt, cô gan dạ và bướng bỉnh đến không ngờ.

Ở góc độ vừa rồi của Lý Khả là không nhìn thấy chiếc gương, nhưng khi vừa bước vào đã bị đồ vật trong gương làm cho kinh ngạc, nói thật từ sau khi ông ta tiến vào Vong Linh Lĩnh Vực liền chưa thấy qua một con quỷ nào không dọa người, đây là con đầu tiên. Chủ yếu là do phần eo của nó gập gần 90 độ, toàn thân mạc danh để lộ ra cảm giác bất lực, Lý Khả trải đời nhiều hoàn toàn bị dọa sợ ngu người.

Lý Khả rất nhanh phát hiện trọng điểm: “Nó…… Không ra được sao?”

“Ừ”

Cố Hề Lịch bắt đầu tìm kiếm phía trên tủ đồ trong phòng tắm, lúc làm việc cô có chú ý quan sát biểu tình nữ quỷ trong gương, cô cũng không che giấu điểm này. Con quỷ trong gương phẫn hận nhìn chằm chằm cô, cố gắng không để lộ ra chút sơ hở nào.. Cố Hề Lịch tìm phi thường chậm, ngay cả cục xà phòng thơm trên bàn cũng phải nghiên cứu qua, trong lúc tìm kiếm sẽ thường xuyên liếc mắt nhìn cô ả.

Nếu như cô nàng trong gương là người mà nói, giờ phút này eo chắc mỏi đến gãy, mắt nhìn chằm chằm cũng muốn nhức. May mắn nó là quỷ, còn có thể kiên trì trụ được, nhưng vong linh có nhiều khả năng không thể kiểm soát được một mặt thô bạo của mình, nói cách khác bọn chúng không thể hoàn mỹ khống chế tính tình của mình, lúc này nó bức thiết muốn lộng chết Cố Hề Lịch.

Khi Cố Hề Lịch đặt tay lên tay cầm của ngăn kéo dưới cùng, nữ quỷ trong gương nhanh chóng khẽ co rút khuôn mặt.

Cố Hề Lịch buông tay ra, nhẹ giọng hỏi: “Nếu tao mở ngăn tủ này thì mày có thể chui ra ngoài đúng không?”

Nữ quỷ trong gương: “……”

Cổ trạch thật sự là một nơi tĩnh mịch, nơi này vong linh ngày thường nhiều nhất chỉ cười một tiếng, dù có cười thì cũng nhỏ giọng, một đám đều không phải người câm, nhưng tuyệt không dám lắm lời, bộ dáng giống như rất sợ kinh động tới thứ gì đó. Chỉ có ở trước khi chết, đám vong linh này mới có thể mở miệng cung cấp cho du khách một chút tin tức quan trọng, sinh hoạt ngày thường không biết cô đơn như thế nào.

Lúc này nếu có thể nói chuyện, nữ quỷ trong gương xác định vững chắc muốn mắng người.

Cố Hề Lịch thích giao tiếp với người khác, hiện tại cũng thích giao tiếp cùng vong linh. Dù gì cũng tốt hơn vật chết nhiều, cô không có biện pháp với vật chết.

Theo Cố Hề Lịch suy đoán, nếu cô chạm vào gương, con quỷ trong gương kia sẽ có thể đả thương đến cô, chắc hẳn điều kiện để quỷ quái tập kích sẽ không quá hà khắc, vì vậy ngoài việc phải chạm vào gương, con quỷ kia khẳng định có con đường khác để ra ngoài hại người.

Người giấy đầu tiên ra tay gϊếŧ người, cũng không phải gặp người liền gϊếŧ, mà là công kích Hoa Mông trước, sau đó lại công kích Lý Khả, có tính lựa chọn rất rõ ràng, nguyên nhân rất có thể là do hai người họ đã chạm vào tro trong lư hương, đây là chuyện duy nhất bọn họ làm còn người khác không làm. Ngẫm lại vẫn là thực hố, hướng dẫn du khách phải tìm chìa khóa mở cửa mà còn đặt rất nhiều cạm bẫy bên trong.

Bỏ qua lời mắng nhiếc trong thầm lặng của con quỷ trong gương, Cố Hề Lịch xoay người trở lại phòng ngủ. Ga trải giường đã bị xốc lên, mặt trên có tảng lớn vết máu đông lại, hiển nhiên trong phòng đã từng xảy ra một sự kiện cực kỳ đẫm máu. Mất rất nhiều thời gian để lần ra manh mối nhưng chẳng thu hoạch được gì, khi Hoa Mông bảo mọi người lại tiếp tục tìm, đã có người đưa ra ý kiến phản đối.

“Sao chúng ta không lên lầu nhìn xem?”

“Tôi cảm thấy lối ra hẳn ở lầu 3.”

Lần này là một người chơi lâu năm dẫn đầu, Cố Hề Lịch nhớ rõ người này tên Mẫn Tam Húc, mũi cao cao đeo mắt kính, nhiều lần có ý đồ cùng Hoa Mông thảo luận hành động kế tiếp, nhưng khi nói ra ý tưởng đều bị Hoa Mông trực tiếp cự tuyệt. Bởi vì lực hành động không bằng Hoa Mông, cũng bởi lộ trình phía trước không có khác biệt quá lớn, nên vẫn luôn miễn cưỡng đi theo Hoa Mông hành động.

Nhưng hiện tại lại có khác biệt lớn, hầu như mọi người đều cho rằng lối ra là ở tầng trên, tìm manh mối ở lầu hai có vẻ hơi thừa. Bên trong Vong Linh Lĩnh Vực bất cứ cứ nơi nào cũng đều có nguy hiểm, bọn họ hiển nhiên càng nguyện ý đối mặt với nguy hiểm trên lầu 3 hơn.

Hoa Mông: “Các người muốn đi thì đi, không ai cản các người. Thế nào, muốn thuyết phục tôi đi theo các người tìm đường chết sao! Cút cút cút.”

Mẫn Tam Húc tức giận đến đỏ bừng mặt, cuối cùng bỏ đi cùng một người cũ và một người mới.

Cô gái đã dùng hết ba cái hộ thuẫn kia không đi theo, lập tức bày tỏ lòng trung thành với Kiều Nguyên Bân: “Chị Kiều, em đi theo chị, em không đi!”

Kiều Nguyên Bân: “Tùy cô.”

=…… =

[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch ]

【23333 không dối gạt các vị, tại hạ chuẩn bị làm một bộ sưu tập quỷ quái ăn mệt 】

【 Xuất sắc, vị nữ quỷ trong gương kia đúng là cây hài trong giới quỷ quái 】

【 Tôi không thể hình dung bằng lời được nữa, a a a a, chủ bá đây là thao tác nào đây, ha ha ha ha 】

【 ma mới đưa tin, cầu đại lão spoiler, cửa ra thật sự ở lầu 3 sao? 】

Chữ vàng ba ba lại lần nữa được triệu hoán.

【 Xác suất rất cao 】

Tối Cường Thực Vật Đại Chủy Hoa lại phát hiện một chuyện khác, các sự kiện khủng bố cơ hồ nối đuôi nhau kéo tới không có một khắc ngừng lại, nhưng cho tới bây giờ, cảm xúc của các du khách đều khá ổn định, không có xu hướng chuyển sang giai đoạn điên loạn ở hậu kỳ, thường thì khi đó bản chất tàn nhẫn của con người sẽ không hề che lấp mà biểu hiện ra ngoài.

Người ngoài cuộc có thể nhìn ra, chủ bá đóng một vai trò to lớn trong đó, vẫn luôn điều chỉnh bầu không khí căng thẳng, hắn hiện tại đều có hơi hoài nghi, năng lực thiên phú của chủ bá sẽ không thật là lực tương tác chứ?!