Chương 157: Ngoại truyện 3

Sáng hôm sau như thường lệ, Vương Đình Phong chở Bảo Bảo tới trường học rồi đến công ty làm việc. Còn Nhã Ân ở nhà tiếp tục công việc thường ngày của mình. Mọi thứ cứ thế trôi qua, một ngày êm đềm không sóng gió.

Chiều.

Vương Đình Phong tan làm sớm hơn mọi khi rồi vội vàng lái xe đến trường đón Bảo Bảo. Đứng ở trước cổng trường thấy bóng dáng xe của ba, Bảo Bảo nghĩ trong đầu chắc chắn đây là một âm mưu bởi chẳng bao giờ Vương Đình Phong đến đón nó vào buổi chiều. Anh bước xuống xe cẩn thận mở cửa cho Bảo Bảo đi vào, từ ngữ điệu đến hành động đều vô cùng khác thường. Đi được một quãng đường khá xa, Bảo Bảo mới lên tiếng:

‘‘Ba đang âm mưu gì đúng không?’’

Vương Đình Phong lắc đầu, vẻ mặt vô cùng hớn hở:

‘‘Ba làm gì có âm mưu gì. Chỉ là hôm nay có chút chuyện vui thôi.’’

Bảo Bảo nheo mắt đầy nghi ngờ rồi không nói gì thêm.

Khoảng tầm 20 phút sau, chiếc xe dừng lại trước nhà ông Lý. Thấy nhà cụ ngoại, Bảo Bảo thắc mắc:

‘‘Sao ba đưa con đến đây?’’

‘‘Hôm nay con sẽ ở nhà cụ ngoại.’’

‘‘Cái gì? Tại sao?’’

‘‘Bởi vì cụ ngoại muốn được chơi với con nên ba đưa con đến đây.’’

‘‘Có mà ba muốn ở một mình với mẹ thì đúng hơn. Con không xuống!’’

‘‘Con không xuống thì kệ con, lát nữa sẽ có người đến đưa con đi.’’

‘‘Hả??’’

Bảo Bảo còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ đằng sau hai người vệ sĩ lực lưỡng bước đến đứng trước cửa xe chỗ Bảo Bảo ngồi. Vương Đình Phong nhấn khóa mở cửa xe, họ lôi Bảo Bảo ra khỏi xe rồi giữ chặt nó trong tay mặc cho nó đang không ngừng vùng vẫy.

‘‘Bỏ tôi xuống! Tôi muốn về nhà với mẹ! Bỏ xuống! Tôi muốn về nhà với mẹ của tôi.’’

Vương Đình Phong chau mày nghiêm giọng:

‘‘Mẹ là của ba không đến lượt mày. Phiền hai người đưa nó vào trong nhà giúp tôi.’’

‘Vâng, thưa cậu chủ.’’

Hai người vệ sĩ gật đầu nhận lệnh rồi đưa Bảo Bảo đi.

Bảo Bảo bị đưa đi một cách bất đắc dĩ. Nó nhìn ba nó bằng ánh mắt đầy tức giận, miệng không ngừng quát tháo:

‘‘Ba xấu xa! Con ghét ba! Con ghét ba!’’

‘‘Tạm biệt con trai.’’

Vương Đình Phong vẫy tay chào tạm biệt rồi lái xe trở về nhà trong vui sướиɠ.

Mất hơn 30 phút đi đường, vừa bước nhà anh đã vội chạy vào bếp tìm cô. Nhìn thấy bóng dáng cô anh tiến đến ôm lấy từ đằng sau.

‘‘Vợ ơi! Anh về rồi.’’

Nhã Ân mỉm cười nói:

‘‘Anh về rồi thế Bảo Bảo đâu?’’

‘‘Bảo Bảo hôm nay ở nhà ông ngoại.’’

‘‘Sao lại thế?’’

‘‘Thì anh thấy ông ngoại thích chơi với nó nên anh đưa nó sang đấy một hôm.’’

Nhã Ân quay đầu lại nhìn anh nheo mắt đầy nghi ngờ:

‘‘Là kế hoạch của anh phải không?’’

Vương Đình Phong giả vờ vô tội, ngây ngô đáp:

‘‘Kế hoạch gì chứ. Anh chỉ muốn tình cảm của Bảo Bảo và ông ngoại thêm thân thiết hơn thôi. Mà vợ này…’’

‘‘Sao?’’

‘‘Mấy tháng nay anh phải ăn chay nên thèm thịt vậy nên là…’’

Vương Đình Phong còn chưa nói hết câu Nhã Ân đã hiểu ý. Cô kịch liệt phản đối:

‘‘Không được! Em không muốn.’’

‘‘Muộn rồi!’’

Dứt câu, anh hôn lên cánh môi mềm của cô. Chiếc lưỡi xâm nhập vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô mà tận hưởng hương thơm ngọt ngào. Bàn tay thon dài hành sự cởi bỏ toàn bộ chướng ngại vật trên người cô chỉ để lại chiếc tạm dề mỏng manh.

Anh cắn nhẹ lên vành tay cô rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới. Cổ và xương quai xanh đều có dấu vết của tình yêu. Dừng lại trước đôi bồng đào căng tròn, anh tham lam chiếm hữu một bên, bên còn lại được bàn tay to lớn chăm sóc. Lúc rời đi còn để lại trên đó một vết nước bóng loáng.

Hơi thở cô yếu dần, miệng nhỏ thi thoảng phát ra những thanh âm thanh mĩ miều. Hành động của anh ngày một mạnh bạo, đầu óc cô cũng vì thế mà dần trở nên mơ hồ.

Cô dần cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh đang tiến gần đến nơi u uất. Cô sợ hãi khép chân lại, lắc đầu nói:

‘‘Đừng! Đừng chạm vào nó.’’

‘‘Không sao đâu.’’

Anh hôn lên môi cô trấn an rồi tách hai chân cô ra. Cảnh xuân lộ rõ trước mặt, anh vui vẻ ngắm nhìn khiến cô ngượng ngùng nói thành tiếng:

‘‘Đừng nhìn nó chằm chằm như thế!’’

Anh không đáp lại trực tiếp đưa lưỡi vào bên trong càn quét mọi thứ. Cô giật mình, cả người run lên nhè nhẹ, hai tay bám chặt lấy thành bếp. Đôi lòng mày khẽ nhíu lại, hơi thở không còn đều đặn như trước.

Cô cố đẩy anh ra nhưng vô tình làm chiếc lưỡi ranh mãnh đâm sâu vào trong hơn. Cảm giác sắp chạm được đến nhanh chóng tan biến khi anh dừng lại, phía dưới bỗng chốc cảm thấy trống rỗng, ngứa ngáy.

Nhìn điệu bộ của cô bây giờ, anh tỏ ra thích thú nhân cơ hội mà trêu chọc:

‘‘Trông em kìa, ban đầu phản đối vậy phản ứng bây giờ là thế nào đây?’’

‘‘Anh…Anh trêu em.’’

‘‘Đúng vậy! Năn nỉ anh đi, anh sẽ giúp em.’’

Phía dưới thực sự cảm thấy khó chịu chỉ muốn được lấp đầy. Không còn cách nào khác, cô đành nhẫn nhịn năn nỉ:

‘‘Phong! Giúp…giúp em đi!’’

Khóe môi anh nở một nụ cười đâc chí, cởi bỏ quần áo trên người. Anh lập tức đưa thứ to lớn ấy xâm nhập vào bên trong. Cô đau đớn ôm chặt lấy cổ anh, thanh âm yêu kiều khát ra từ miệng nhỏ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

‘‘Phong! Đau quá! Anh…Nhẹ một chút!’’

Cô càng nói, bên dưới luận động càng nhanh, càng mạnh. Mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, cơ thể vô lực dựa vào anh. Không biết từ bao giờ cơ thể này đã không còn là của cô, nó hoàn toàn phụ thuộc vào anh thậm chí còn làm theo điều anh muốn.

Từng nhịp đều đặn nhanh chóng liên hồi. Đôi bồng đào căng tròn cạ vào пɡựᴄ anh càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Được một lúc lâu đến khi cảm nhận được, anh gầm gừ trong họng một tiếng rồi đem mọi thứ chất lỏng ấy vào người cô.

Nhã Ân mệt nhoài gục đầu tựa vào người Vương Đình Phong. Mồ hôi trên trán hai người nhễ nhại, cô phải khó khăn lắm mới có thể lấy lại hơi thở bình thường.

Anh ôm cô vào lòng vuốt ve tấm lưng trần an ủi rồi bế cô lên phòng nghỉ ngơi. Đặt cô nằm kế bên mình rồi vòng tay ôm chặt lấy cô.

Nhã Ân sau khi lấy lại sức liền đánh mạnh пɡựᴄ anh đầy phẫn uất:

‘‘Không phải em đã nói anh nhẹ lại rồi sao? Bây giờ hông em đau quá đi mất!’’

‘‘Anh xin lỗi, tại anh không kiềm chế được. Xin lỗi vợ!’’

Anh liên tục hôn lên môi cô coi như lời xin lỗi. Cô đẩy anh ra xa lườm anh một cái rồi lại bật cười:

‘‘Lỡ em có thai thì sao?’’

‘‘Thì đẻ, anh nuôi.’’

‘‘Nếu nó là con trai?’’

‘‘Thì anh sẽ tiếp tục đến khi nào sinh con gái thì thôi.’’

‘‘Này, em không phải cái máy đẻ.’’

Nhã Ân phẫn nộ trừng mắt nhìn anh. Vương Đình Phong cười trừ gật đầu mấy cái:

‘‘Anh biết rồi nhưng anh vẫn muốn có một đứa con gái. Nếu mình có con gái chắc chắn nó sẽ xinh đẹp giống em.’’

‘‘Vậy anh định đặt tên con là gì?’’

‘‘Để anh nghĩ xem nào!’’

Vương Đình Phong ậm ừ một lúc rồi lên tiếng:

""Con trai mình tên Vương Tuấn Khải vậy thì con gái sẽ là Vương Ái Vy.

‘‘Vương Ái Vy! Em thích tên này. Nó rất đẹp.’’

‘‘Con gái mình sẽ đẹp giống em.’’

Nói rồi, hai người nhìn nhau mỉm cười trong lòng ai nấy đều hạnh phúc.