Chương 11

Editor: Mèo yêu Cá

Đèn của bãi đậu xe ngầm đã bật sáng, cậu đến bãi đỗ xe, trong lúc cậu đang tìm xe của Phó Dư Hạc thì nhận được điện thoại của anh, đối phương đã thấy được cậu, vừa nói vừa chỉ đường, Thẩm Dịch nhanh chóng tìm được xe của Phó Dư Hạc.

Phía sau chiếc xe màu đen hạ cửa sổ xuống, Phó Dư Hạc hất cằm, bảo cậu lên xe, Thẩm Dịch mở cửa sau ra ngồi vào, tài xế không có ở trong xe.

"Anh Phó, không phải em nên ngồi đằng trước hay sao?" Thẩm Dịch lịch sự hỏi.

Phó Dư Hạc biết rất rõ những ý định xấu xa đang ẩn giấu bên trong đó.

"Phó Trừng đang ở nhà cậu..." Anh cũng không vòng vo.

"Ồ..." Thẩm Dịch nói: "Anh Phó, anh cứ lén Phó Trừng tới tìm em thế này, em khó xử lắm."

Lời này của cậu vừa nói ra khỏi miệng, nghe thế nào cũng có gì đó không thích hợp ở bên trong, mập mờ, nhưng lại không chỉ là mập mờ, mà còn có trêu chọc không đứng đắn.

Phó Dư Hạc đánh giá từ trên xuống dưới nhìn cậu. Hôm nay thiếu niên mặc một cái áo hoodie dài tay màu đen rộng thùng thình, trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu bạc, vừa vặn dán ở xương quai xanh. Sợi dây chuyền đó không phải là phụ kiện, mà là một chiếc chìa khóa. Bên dưới cậu mặc một cái quần thể thao rộng rãi bao bọc lấy đôi chân dài, chỉ nhìn bề ngoài, toàn thân cậu đều toát lên khí chất thiếu niên.

Mà sợi dây chuyền màu bạc dán sát lên làn da trắng nõn, lại có một loại gợi cảm ngây ngô, khiến người ta muốn lại gần cắn một miếng, để lại dấu vết.

Phó Dư Hạc nghiêng người về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch vô thức lùi về phía sau, sau lưng dán trên cửa xe đóng lại, nhiệt độ cơ thể ấm áp phả vào mặt, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá xen lẫn với mùi hương nước hoa quen thuộc.

Thứ mà cậu nhìn thấy khi ngước mắt lên là quả táo Adam của người đàn ông, độ cong hơi nhô ra, đang trượt. Thẩm Dịch còn chưa nói gì, Phó Dư Hạc đã lui lại.

Trên tay anh có thêm một cái túi giấy.

Logo trên túi là của một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng, giá cả của cửa hàng đó hơi đắt, sản phẩm mới mỗi ngày đều có giới hạn nên rất khó mua.

Anh đặt chiếc túi vào giữa chỗ hai người đang ngồi.

"Nghe nói cậu thích ăn bánh của tiệm này." Anh thản nhiên nói.

Thẩm Dịch ngạc nhiên nhìn anh một cái: "Ai nói cho anh biết? Phó Trừng ư?"

"Ừ." Phó Dư Hạc làm cho người ta khó mà đoán được cảm xúc của anh.

Thẩm Dịch mở túi ra nhìn: "Anh Phó à, anh hiểu lầm rồi, đây không phải là thứ em thích ăn, là Phó Trừng thích ăn."

Phó Dư Hạc đột nhiên sử dụng chiêu vòng vo này với mình, trong thoáng chốc Thẩm Dịch có chút không thích ứng được, đây giống như chồn chúc tết gà(*) vậy.

(*)Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Phó Dư Hạc dừng lại: "Vậy à, cậu rất hiểu Phó Trừng nhỉ?"

Thẩm Dịch nói: "Nếu như ý anh là sở thích của Phó Trừng, thì em biết rất rõ."

Phó Dư Hạc rất có hứng thú: "Ồ? Nói thử xem."

Thẩm Dịch liệt kê những món ăn ưa thích và một số thói quen nhỏ của Phó Trừng. Phó Trừng người này thật ra rất dễ hiểu, ở chung lâu ngày, chỉ cần hơi để ý một chút là dễ dàng nhận ra những điều này.

Đợi Thẩm Dịch nói xong, Phó Dư Hạc dùng ngón cái trái xoa xoa chiếc đồng hồ trên tay phải, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng. Thành thật mà nói, Thẩm Dịch chú ý tới một số chi tiết mà ngay cả Phó Dư Hạc cũng có chút giật mình.

"Thật ra sở thích của anh, em cũng biết." Thẩm Dịch đột nhiên lại nói.

Lúc này đáy mắt Phó Dư Hạc nổi lên chút hứng thú, nhìn cậu.

"Anh không thích ăn ngọt, thích ăn cay, em nói đúng không?" Thẩm Dịch hỏi.

Phó Dư Hạc hừ cười, có thể đoán được cậu đã chú ý tới khi bọn họ ăn tối lần trước.

Thẩm Dịch nói tiếp: "Còn nữa, nếu như một việc lệch khỏi quỹ đạo dự tính của anh, anh sẽ rất để ý. Chẳng hạn như, trong cuộc sống của Phó Trừng xuất hiện một người ngoài dự liệu như em. Mà em, là một biến số mà anh không thể kiểm soát được."

"Cậu còn nhìn ra được gì nữa?" Phó Dư Hạc khoác khuỷu tay lên cửa kính xe, chống trán nghiêng mắt nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch: "Nhìn ra anh và Phó Trừng cãi nhau vì em."

Nụ cười nơi khóe môi của Phó Dư Hạc chợt tắt.

"Đây hẳn là một trong số ít lần Phó Trừng phản kháng lại anh nhỉ?" Thẩm Dịch nói: "Cho nên anh vội vàng đến chỗ em."

Phó Dư Hạc bật ra một tiếng cười khẽ, không phủ nhận: "Cậu rất thông minh, đoán lại xem, vì sao hôm nay tôi tới gặp cậu."

"Không đoán được." Thẩm Dịch lười biếng ngả người ra sau: "Anh nói thẳng đi."

"Tôi vẫn luôn rất tò mò." Phó Dư Hạc chậm rãi nói, vẻ tàn nhẫn đó hôm nay đã được kiềm chế rất tốt, nhìn từ bên ngoài có vẻ xa cách nhưng lại không thất lễ, giọng nói của anh chậm rãi mà trầm thấp: "Vì sao cậu có thể được Phó Trừng tiếp nhận, vì sao Phó Trừng lại quan tâm cậu đến vậy?"

"Bởi vì em thật lòng với cậu ấy." Nói xong, Thẩm Dịch gật đầu đồng ý với chính mình.

Phó Dư Hạc cảm thấy không chỉ có thế.

Không thể không nói, bây giờ anh rất tò mò về Thẩm Dịch. Phó Trừng nói anh có thành kiến với Thẩm Dịch, cho đến nay cái anh nhận thấy là biểu hiện của Thẩm Dịch ở trước mặt mình, vậy còn toàn bộ Thẩm Dịch, thì sẽ là như thế nào đây.

Ngoại trừ tò mò ra, Phó Dư Hạc cũng có chút hứng thú với Thẩm Dịch. Nếu như nói Phó Trừng giống như chú cừu nhỏ trong bầy sói, như vậy thì Thẩm Dịch chính là con sói đội lốt cừu.

"Cái miệng này của cậu, rất biết ăn nói." Phó Dư Hạc nói.

Nếu nghĩ theo mặt khác, Thẩm Dịch thật lòng coi em trai ngốc nghếch của anh làm bạn thì cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là Thẩm Dịch thật lòng.

"Anh hiểu lầm em rồi." Thẩm Dịch lại lặp lại câu này.

"Thời gian còn dài, tôi sẽ hiểu rõ về cậu."

Nửa câu sau của Phó Dư Hạc rất thâm thúy, tạm thời anh từ bỏ việc trở thành "mẹ chồng độc ác" chia rẽ hai bọn họ.

Cuộc hẹn lần này Phó Dư Hạc không nói gì, chỉ bảo Thẩm Dịch đưa điện thoại di động cho mình. Thẩm Dịch đưa, Phó Dư Hạc nhập vào một dãy số vào trong điện thoại di động rồi đưa cho Thẩm Dịch.