Chương 10

Editor: Mèo yêu Cá

Phó Dư Hạc đương nhiên biết Phó Trừng vừa kính trọng vừa sợ mình, em trai anh vẫn luôn nhút nhát.

"Chuyện gì?" Phó Dư Hạc hỏi.

Phó Trừng do dự vài giây, nhưng vẫn nói ra điều mình nghĩ: "Anh, có phải anh... không thích Thẩm Dịch không?"

"Không có." Phó Dư Hạc lạnh nhạt nói.

Phó Trừng thở phào nhẹ nhõm: "Không có thì tốt rồi. Anh, thật ra Thẩm Dịch cậu ấy... thật sự rất tốt, sau này anh sẽ biết."

Phó Dư Hạc muốn nói bạn của em, em cảm thấy tốt là được, nhưng chung quy thì nó vẫn trái lương tâm.

"Em biết gì về cậu ta không?" Phó Dư Hạc nói: "Mới quen biết hơn một tháng mà thôi."

"Anh có thành kiến với cậu ấy." Phó Trừng giọng điệu không đồng tình nhỏ giọng nói.

"Có đúng là thành kiến hay không, em tự xem đi..." Phó Dư Hạc lấy tập tài liệu trong ngăn kéo ra ném lên bàn.

Phó Trừng nghi hoặc nhìn anh, đi tới cầm lấy tập tài liệu lên, trên đó hóa ra là có liên quan đến sự kiện đánh nhau lúc trước của Thẩm Dịch. Phó Trừng siết chặt tập tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh trai mình.

Phó Dư Hạc xoa đầu ngón tay, có hơi muốn hút thuốc.

Vốn dĩ anh không muốn đưa những chuyện này cho Phó Trừng xem, nhưng Phó Trừng quá tin tưởng hành vi của Thẩm Dịch, điều này khiến anh nhận ra rằng, mặc dù anh không cấm cản hai người chơi với nhau, nhưng cũng nên để cho Phó Trừng thấy rõ bộ mặt thật của cậu.

Vốn dĩ anh không muốn Phó Trừng quá đau lòng.

Ai ngờ, ngay sau đó, giọng nói của Phó Trừng tràn đầy phẫn nộ: "Anh, sao anh có thể... sao anh có thể đi điều tra bạn của em?"

Phó Dư Hạc: "..."

Trong thoáng chốc, Phó Dư Hạc cảm thấy mình giống như bà mẹ chồng độc ác đã ngăn cản con trai mình hẹn hò với cô bạn gái tội nghiệp trong bộ phim lúc tám giờ, chẳng những ngăn cản không được, cuối cùng ngược lại thúc đẩy tình cảm của hai người tiến thêm một bước.

Tượng đất cũng có vài phần tính tình(*), Phó Trừng hiếm khi nổi giận với anh.

(*)Có nghĩa là một người có tính cực kỳ tốt cũng có tính cách, tính khí và điểm mấu chốt của riêng mình.

Cửa phòng bị đập mạnh.

Thẩm Dịch.

Trong miệng Phó Dư Hạc không tiếng động thì thầm hai chữ này.

Rốt cuộc cậu có ma lực gì mà mê muội em trai của mình thành như vậy.

Quai hàm anh giật giật, hiện lên trong đầu anh là khuôn mặt cực kỳ giả dối, nụ cười chữa lành như một chú cún ấy.

... Đúng là có chút thủ đoạn.

Thứ bảy, một ngày trước sinh nhật Phó Dư Hạc, trường học được nghỉ, Phó Trừng làm tổ ở chỗ Thẩm Dịch, bài tập và sách ôn tập đều mang đến.

Thẩm Dịch có thể nhìn ra, hai ngày nay Phó Trừng không hăng hái lắm. Cụ thể mà nói là sau khi Phó Dư Hạc trở về, ngày đó cậu vừa đi không bao lâu, Phó Trừng còn gửi tin nhắn cho cậu, hỏi sao cậu nghĩ được một cái cớ nhanh như vậy, nói cậu thật lợi hại.

Lúc đó cảm xúc vẫn còn ổn lắm mà.

Tối đó thật ra bọn họ chỉ đang thảo luận mua quà sinh nhật cho Phó Dư Hạc mà thôi.

Không biết sau khi cậu đi thì hai anh em này đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Dịch cố dụ Phó Trừng nói ra nhưng không thành công, vì thế Thẩm Dịch khẳng định, chuyện này có liên quan đến mình.

Phó Trừng đang ngồi ở bàn làm bài thi, Thẩm Dịch ôm sách ngồi đọc ở ghế sô pha bên cạnh, đôi chân dài của cậu co lại ngồi trên ghế, tư thế lười biếng, trông không nghiêm túc mấy.

Hơn hai giờ chiều, Thẩm Dịch nhận một cuộc điện thoại và chạy xuống lầu một chuyến, đến khi quay trở lại, trên tay cậu đang ôm một hộp chuyển phát nhanh cỡ lớn.

"Pháo hoa đến rồi." Thẩm Dịch nói, vì để đảm báo bí mật nên bọn họ đã mua pháo hoa và gửi đến chỗ Thẩm Dịch. Bên trong không chỉ có pháo hoa mà còn có một số đồ lặt vặt để tăng thêm không khí.

Cậu ngồi trên đệm mở chuyển phát nhanh, Phó Trừng cũng ngồi xuống, có hứng thú hơn một chút.

Hai người đếm đồ trong chuyển phát nhanh, lên kế hoạch chuyện tối mai. Phó Trừng gọi điện thoại liên lạc với trợ lý của Phó Dư Hạc hỏi thăm lịch trình của anh trai mình. Trợ lý biết ngày mai là sinh nhật Phó Dư Hạc, cũng hứa với cậu ấy sẽ không nói cho Phó Dư Hạc chuyện cậu ấy hỏi thăm.

"Đây là sinh nhật bao nhiêu tuổi của anh trai cậu?" Thẩm Dịch hỏi.

Phó Trừng: "Hai mươi lăm, anh tôi lớn hơn tôi bảy tuổi."

"Trông cậu không chỉ nhỏ hơn anh ấy bảy tuổi đâu." Thẩm Dịch nói.

"Thật sao?" Phó Trừng ngước mặt lên: "Do mặt tôi non đấy!"

Thẩm Dịch nở nụ cười.

Vẫn chưa đếm đồ xong, điện thoại di động của Thẩm Dịch lại vang lên, là một dãy số xa lạ.

"Cậu xem trước đi, tôi đi nghe điện thoại." Thẩm Dịch đứng dậy đi sang một bên.

Điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói xa lạ.

"Xin hỏi có phải là cậu Thẩm không?" giọng điệu rất trịnh trọng.

Thẩm Dịch: "Ai đó?"

"Chờ một chút." Người bên kia dường như đa cầm điện thoại ra xa, Thẩm Dịch loáng thoáng nghe thấy một tiếng "Tổng giám đốc Phó".

Sau đó, người nghe điện thoại đa thay đổi.

"Thẩm Dịch." Giọng nam từ tính quen thuộc.

Thẩm Dịch đưa mắt nhìn nhìn Phó Trừng đang ở bên cạnh, động tác rất tự nhiên đi tới ban công, "Có việc gì sao?"

Phó Dư Hạc: "Chúng ta gặp nhau đi."

Thẩm Dịch: "Anh Phó muốn gặp em, đương nhiên lúc nào cũng được hết. Tới nhà của em hả?"

Nửa câu sau của cậu đè thấp giọng, ngữ điệu mập mờ, như là đang ám chỉ gì đó, như thể một cái móc câu khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Đầu bên kia im lặng một lát, vứt lại một câu "Chờ" rồi cúp điện thoại.

Thẩm Dịch nhìn vào màn hình điện thoại di động, màn hình màu đen phản chiếu đường cong cằm mềm mại của cậu, cậu thấp giọng lẩm bẩm "Tới thật à."

Tài xế của Phó Dư Hạc đã đưa Thẩm Dịch về nhà mấy lần, tốc độ tới rất nhanh, hơn hai mươi phút sau, Thẩm Dịch lại nhận được điện thoại của anh.

"Bãi đỗ xe dưới lầu, Block A." Phó Dư Hạc đọc một biển số xe.

Thẩm Dịch nhìn bóng lưng Phó Trừng trong phòng, cúp điện thoại, đi qua nói với Phó Trừng xuống lầu mua chút đồ.

Phó Trừng "Ồ" một tiếng, không hề nghi ngờ.

Thẩm Dịch thay giày đi ra ngoài, cửa thang máy "Ting" một tiếng mở ra, bên trong không có ai nên cậu đi vào, ấn xuống tầng trệt. Cậu nhìn thang máy đi xuống, chợt cậu có ảo giác kỳ lạ rằng mình đang lén lút ra ngoài gặp người yêu vậy.