Chương 9

Editor: Mèo yêu Cá

Bọn họ muốn giấu mình chuyện gì?

Anh kiềm chế cơn nóng giận và tiếp tục lắng nghe.

"Anh tôi tức giận thì làm sao bây giờ?" Phó Trừng hỏi.

Dường như Thẩm Dịch đè thấp giọng xuống, giọng của thiếu niên cũng dịu dàng: "Vậy tôi sẽ nghe lời cậu, cho dù cậu muốn làm như thế nào, thì tôi đều nghe cậu."

Thẩm Dịch vừa giao ra quyền chủ động, Phó Trừng ngược lại đắn đo: "Vậy hay là vẫn nghe theo cậu đi. Tôi cảm thấy cách của cậu... cũng tạm được."

"Cái này có thể mua ở trên mạng." Thẩm Dịch nói: "Cậu thích lớn à?"

Phó Trừng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, giọng ngượng ngùng: "Lớn thì đẹp hơn!"

Từ miêu tả "ngượng ngùng" xuất phát từ thành phẩm được tự động xử lý trong tâm trí của người nghe lén ở bên ngoài.

"Vậy cậu nhìn xem..."

Mắt thấy đề tài sắp đi về hướng đua xe (*), Phó Dư Hạc không thể nhịn được nữa đẩy cửa ra, giọng âm trầm: "Phó Trừng."

(*)Tiếng lóng của sếch.

Cửa phòng mở ra, lộ ra hình ảnh bên trong, hai thiếu niên một đứng một ngồi ở bên bàn học, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động trên tay Thẩm Dịch. Hình ảnh khác hẳn với những gì Phó Dư Hạc tưởng tượng.

Trên giường gọn gàng ngăn nắp, không có dấu vết có người chạm vào.

"Anh!" Phó Trừng há miệng tắt tiếng, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Phó Dư Hạc đứng ở cạnh cửa, bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, vẻ hoảng sợ chợt thoáng qua trên mặt Phó Trừng không tránh thoát khỏi mắt anh.

Thẩm Dịch ung dung vỗ vai Phó Trừng, xoa xoa an ủi, Phó Trừng nghiêng đầu nhìn sườn mặt của cậu.

Thẩm Dịch ngồi ở bên cạnh bàn học, một chân chạm đất, một chân lơ lửng trên không, nhàn nhã đung đưa: "Anh Phó à, anh đã về rồi ạ."

Phó Dư Hạc chỉ nói: "Tôi nghe thấy trong phòng có tiếng. Đã muộn thế này rồi, cậu vẫn chưa về sao?"

"Tí nữa em sẽ về." Thẩm Dịch chủ động nói: "Em và Phó Trừng đang nói chuyện đến công viên giải trí xem pháo hoa vào tháng 11. Phó Trừng đang lo anh không đồng ý, sợ nếu lén lút đi bị anh biết được thì sẽ giận."

Chẳng biết Phó Dư Hạc có tin hay không.

Thẩm Dịch lại vẫy vẫy điện thoại di động, trên điện thoại là một tấm ảnh quảng cáo pháo hoa. Cậu nhếch khóe môi, lộ ra hàm răng trắng đều, bên trái có một chiếc răng hơi nhọn hơn một chút, toát ra vẻ nghịch ngợm, cậu nói: "Có thể mua vé ở trên mạng. Anh Phó, anh nghĩ gì thế?"

Phó Dư Hạc: "...Không có gì."

Tư duy của đàn ông trưởng thành có chút không theo kịp những thiếu niên đang thanh xuân như bọn họ. Lẽ nào anh suy nghĩ đen tối thật sao?

Lúc này sự chú ý của anh đã bị Thẩm Dịch thu hút, nếu không chắc chắn anh sẽ phát hiện biểu cảm trên mặt Phó Trừng không thích hợp.

Phó Trừng rất ngạc nhiên, vì Thẩm Dịch nhanh như vậy đã tìm được một cái cớ, lại còn nghe rất hợp lý.

"Anh Phó không hiểu lầm là tốt rồi. Vậy đi chơi cùng với bạn bè hẳn không được tính là chuyện xấu đâu ha?" Thẩm Dịch nở một nụ cười vô hại.

Phó Dư Hạc: "Không tính."

"Vậy thì tốt quá. Cứ như đã bàn đi. Phó Trừng, tới ngày đó chúng ta cùng nhau đi chơi, tôi đã nói anh Phó sẽ không giận rồi mà." Thẩm Dịch nói.

Phó Trừng bị thao tác liên tiếp của Thẩm Dịch thao túng: "À... ờ ờ."

Thẩm Dịch nhảy xuống khỏi bàn: "Tôi sẽ không ở lại lâu nữa, tối nay tôi không có xe, đi trước đây."

Phó Trừng vội nói: "Để tôi tiễn cậu."

"Tài xế vẫn còn ở dưới lầu." Phó Dư Hạc nói: "Để tôi bảo cậu ta đưa cậu về."

"Vậy... em sẽ không khách sáo, cảm ơn anh Phó." Thẩm Dịch vui vẻ đón nhận. Một tiếng "Anh Phó" gọi giống như mật ong pha độc, thật ngọt ngào và hấp dẫn người khác, ăn một miếng mới nhận ra mình đã bị lừa.

Ít nhất vào trong tai Phó Dư Hạc là như vậy.

Một loại ngụy trang thấm vào trong cuộc sống thành thói quen, thì đó không còn là ngụy trang nữa, đó là tính cách thật sự của Thẩm Dịch. Cậu là một con người đầy mâu thuẫn, rạng rỡ như mặt trời với vẻ ngoài thiên thần nhưng bên trong lại đầy ác quỷ, tựa như một cái... bánh trôi nhân vừng. Khi cắn một miếng thì vỏ ngoài là màu trắng mềm mại, nhưng bên trong lại có nhân màu đen.

Anh chắc chắn sẽ không bị hình tượng này của Thẩm Dịch đánh lừa.

Phó Dư Hạc nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, nhắm mắt cau mày, xoay người đi vào phòng làm việc.

Bất kể lời nói của Thẩm Dịch là thật hay giả, chỉ nói đến hành vi đẩy cửa hôm nay của anh đã không phù hợp với sự điềm tĩnh từ trước đến nay của anh. Thẩm Dịch người này, luôn có thể làm ra những việc khiến cho anh cảm thấy đấy là khıêυ khí©h.

Có lẽ không phải vấn đề là anh nhầm, mà là do con người.

Thẩm Dịch khiến anh trở nên kích động.

Đây là điều cấm kỵ đối với Phó Dư Hạc, ai không vững vàng trước thì người đó lại càng dễ dàng trở thành người thua. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Phó Trừng và Thẩm Dịch thân thiết lên nhanh hơn dự liệu của anh.

Phó Dư Hạc xem tài liệu một lúc lâu, mới nhớ ra vốn dĩ mình định về phòng tắm trước. Anh phiền não cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới ánh đèn.

"Cốc cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Chỉ có một người đến gõ cửa vào giờ này.

Phó Dư Hạc: "Vào đi."

Cửa nhẹ nhàng bị người đẩy ra, bên ngoài có một cái đầu thò vào, là Phó Trừng.

"Anh." Phó Trừng kêu một tiếng, quay người đóng cửa rồi đi tới phía đối diện bàn.

Phó Trừng rất ít khi đến phòng làm việc của Phó Dư Hạc, chứ đừng nói đến khi Phó Dư Hạc có ở đó.

Tuy hai anh em sống nương tựa vào nhau, nhưng giữa hai người chủ yếu là Phó Dư Hạc giáo dục Phó Trừng, Phó Trừng chủ yếu nghe theo khuôn mẫu của Phó Dư Hạc.

Trước đây Phó Dư Hạc bận rộn, bây giờ cũng bận rộn. Trước kia anh bận rộn dưới tình huống trước có sói sau có hổ để bảo vệ tài sản, học Đại học và gây dựng sự nghiệp. Bây giờ sự nghiệp phát triển, công việc cũng vẫn bề bộn nhiều việc như cũ.

Hai người đều là kiểu người không giỏi bày tỏ tình cảm. Mặc dù Phó Trừng kính trọng và yêu quý, lại cực kỳ ngưỡng mộ anh hai mình. Còn Phó Dư Hạc cũng quan tâm đến em trai mình, nhưng trên phương diện tình thân vẫn có khoảng cách.