Chương 4.1

Đỗ Lâm đi theo bước chân của nữ hầu tổng quản, từ từ tiến vào tổ trạch nhà họ Diệp.

Tổ trạch nhà họ Diệp vô cùng khí phái, tường đỏ gạch xanh, mang đậm cảm giác lịch sử, nghe đồn là viện trạch do quân phiệt trấn giữ một phương thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc để lại, có phong thủy vô cùng tốt. Diệp Chi Phong tin vào điều này, thế là sau khi kế thừa gia tộc, hắn ta không thay đổi nhiều diện mạo bên ngoài ngôi nhà, mà bài trí bên trong cũng là rất nhiều đồ cổ được thu mua từ các nơi.

[Đỗ Lâm: Thoạt nhìn đẳng cấp của ngôi nhà này không tệ lắm.]

[Giấy da người: Hì hì, chính xác là vậy, nhưng mà ký chủ cũng chẳng ở được bao nhiêu ngày đâu, dù sao cuối cùng cũng sẽ bị nhân vật Boss phản diện phóng lửa thiêu rụi, sạch sẽ triệt để, không còn lại chút gì.]

[Đỗ Lâm: ...]

Đúng lúc này, nữ hầu tổng quản đi ở phía trước chậm rãi nói ra.

“Quản gia Đỗ, cậu trở về quá muộn, tâm trạng ông chủ... không tốt lắm.”

Đỗ Lâm im lặng không trả lời.

Anh chỉ biết hướng đi đại khái của nội dung cốt truyện trong phó bản hồi hộp này, hoàn toàn không biết một số bộ phận chi tiết, cộng thêm nguyên chủ cũng không phải người thích nói, nói nhiều sai nhiều, có một số tin tức vẫn nên chờ chính miệng NPC nói ra thì tốt hơn.

Dường như nữ hầu tổng quản cũng đã quen Đỗ Lâm trầm mặc ít nói.

Bà ta dừng bước lại, quay đầu nhìn vào mắt quản gia thanh niên, dưới ánh đèn lờ mờ trong đại sảnh, phối hợp với cái mũi ưng khoằm quá mức, lại càng nổi bật vẻ âm u.

“Cậu cũng biết tính cách của ông chủ rồi đấy, người ngài ấy tin tưởng cũng không nhiều... nếu uống rượu thuốc quá muộn sẽ không tốt cho sức khỏe của ông chủ.”

Từ trong lời nói tiếp đó của nữ hầu tổng quản, Đỗ Lâm mới chậm rãi biết được, tim của nhân vật công chính trong phó bản hồi hộp này quả thật có chút vấn đề.

Bởi vậy, quản gia thϊếp thân ‘Đỗ Lâm’ đặc biệt đi cầu một phương thuốc cho nhân vật công chính, chế thành rượu thuốc tương ứng, để nhân vật công chính uống trước khi đi ngủ.

[Ting —— kiểm tra đo lường —— kiểm tra đo lường ——]

[Nhiệm vụ chính tuyến 2: Tiến độ thăm dò nội dung cốt truyện: 5% ——]

Lúc này Đỗ Lâm mới sáng tỏ vì sao trong phó bản gốc, sau khi nhân vật công chính biết nguyên chủ bỏ thuốc trong rượu lại tức giận như vậy.

Phải biết, nguyên chủ cần cù chăm chỉ làm việc cho nhân vật công chính Diệp Chi Phong mười bốn năm, chịu mệt chịu nhọc, sau khi tình cảm đè nén trong lòng bị một hành động ngu xuẩn vạch trần, chẳng những không được nhân vật công chính Diệp Chi Phong tha thứ, mà còn cứ lặng yên không một tiếng động... bị bắn chết trong thư phòng.

Gọn gàng dứt khoát một cách cực độ, không hổ là nhân vật công chính.

Khi anh vừa cầm được kịch bản này còn cảm thấy kỳ lạ, cho dù nuôi như một con chó... thì mười mấy năm cũng hẳn sẽ có chút tình cảm chứ.

Đỗ Lâm rủ mắt xuống.

Hóa ra là vậy.

—— Hôm nay có thể bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào trong rượu thuốc, vậy có phải ngày mai sẽ có thể bỏ độc chết người vào?

Một người lạnh lùng bạc bẽo giống như nhân vật công chính Diệp Chi Phong này, để đi đến được địa vị cao như ngày hôm nay, tất nhiên phải có lòng nghi ngờ và ham muốn kiểm soát mãnh liệt.

Chỉ cần là người có chút xíu uy hϊếp đến an toàn tính mạng của hắn ta, hắn ta đều có thể xử lý gọn gàng sạch sẽ.

Nghĩ đến đây, Đỗ Lâm đột nhiên hơi đồng tình với nhân vật thụ chính Diệp Dương Minh.

—— Được hạng người như thế này yêu... dường như cũng không phải chuyện may mắn gì.

—— Đặc biệt là sau khi nhân vật công chính chết còn có thêm một nhân vật Boss phản diện mất hết nhân tính tới.

...

Sau khi chuẩn bị rượu thuốc ổn thỏa, Đỗ Lâm đi tới trước cửa phòng của nhân vật công chính Diệp Chi Phong.

Anh gõ cửa, thấp giọng gọi một câu ‘tiên sinh’, lập tức có giọng nam lạnh lẽo từ bên trong truyền ra.

“Vào đi.”

Đỗ Lâm đi vào thư phòng.

Người đàn ông ngồi trên ghế dựa mặc chiếc áo sơ mi màu xám rộng rãi thoải mái, rõ ràng là bởi vì ở trong nhà nên cũng không ăn mặc quá mức lịch sự, nhưng khuôn mặt cực kỳ anh tuấn mà lạnh lùng, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, bên dưới mắt kính là cặp mắt đen sâu thẳm, lại chỉ khiến người ta cảm nhận được loại khí tức sát phạt và áp bức nồng đậm của một kẻ bề trên, không mảy may để lại chút xíu ấn tượng dịu dàng nào cho người khác.

Hắn ta phê duyệt một phần chứng từ khai báo hàng hóa biên giới mới nhất của công ty, dưới sự điều khiển của ngón tay thon dài, chiếc bút máy màu đen thong thả chuyển động.

Khi nhìn thấy Đỗ Lâm đi vào mới buông bút xuống.

Đỗ Lâm nghiêm túc sắm vai một quản gia đúng nghĩa: “Tiên sinh, xin lỗi, tôi tới muộn rồi.”

Diệp Chi Phong nhận lấy bát thuốc, sau khi nhấp mấy ngụm, hơi híp mắt lại.

Dường như quản gia thanh niên trước mặt có gì đó khác với thường ngày.

Quản gia thanh niên đứng phía sau ghế mình ngồi, im lặng trước sau như một, giống như muốn biến mình thành một chiếc bóng xám xịt, chỉ cần có thể luôn đi theo sau lưng mình là thỏa mãn lắm rồi.

Trong mắt Diệp Chi Phong, trước đây, quản gia ‘Đỗ Lâm’ quả thật chính là một chiếc bóng ‘đủ tiêu chuẩn’, dù nhiệm vụ khó khăn đến đâu cũng hoàn thành một cách hoàn mỹ, dùng rất thuận tay, và cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng mà...