Chương 3.3

Trước đây, cho dù cậu ta đi nơi nào, tên kia đều giống như một con chó trung thành, nghe theo mệnh lệnh của Diệp Chi Phong, sau khi mình ra ngoài sẽ đi theo phía sau một bước không rời mình, lo sợ mình bị gia tộc đối địch gài bẫy, xảy ra bất trắc gì.

Mà bây giờ, chiếc xe hơi màu đen kia lại không thấy tăm hơi.

Đôi mày của Diệp Dương Minh nhíu càng chặt hơn.

Cậu ta cảm thấy, giây phút này, tâm trạng của mình cực kỳ tồi tệ.

—— Có lẽ là bởi vì không ngờ... một con chó cũng biết nổi nóng.

***

Ngồi trên chiếc xe hơi màu đen sang trọng, nhìn dòng người đang dần lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ, nét mặt Đỗ Lâm vô cùng bình tĩnh.

Nói thật lòng, trong các phó bản lúc trước, so với nhục nhã khi bị hắt nước, anh còn từng trải qua các kiểu chết tàn khốc hơn, chút xíu nhục nhã ấy căn bản không tính là gì.

Kiểu chết giống như ‘Vì quá yêu em nên muốn uống chén rượu độc giao bôi với em, chúng ta cùng chết, như vậy sẽ mãi mãi không rời xa nhau’, hay là ‘Sau khi biến em thành thi thể, đặt vào trong tủ lạnh, như vậy em chỉ thuộc về một mình anh’... Đỗ Lâm cũng không phải là chưa từng trải qua.

Nhưng mà, có lẽ là bởi vì đó đều là phó bản tân thủ, khi đó tiểu hệ thống đều điều chỉnh độ nhạy cảm với cơn đau trên cơ thể mình, đồng thời còn tỏ vẻ đáng thương hỏi mình có đau hay không, nhưng vào trong thế giới hồi hộp này, hình như giấy da người hiện giờ không sở hữu chức năng này...

Mà đúng lúc này, chữ viết bằng máu trên giấy da hiện xuất hiện trong đầu anh.

[Giấy da người: Không được bêu xấu tôi, ký chủ, không phải là không có, mà là thế giới của phó bản này quá mức đơn giản, không cần kích hoạt chức năng điều chỉnh độ nhạy cảm với cơn đau của cơ thể.]

[Đỗ Lâm: ... Đơn giản?]

[Giấy da người: Đương nhiên, dù sao bối cảnh của phó bản hồi hộp đầu tiên này cũng được thiết lập trong thế giới hiện thực bình thường nhất, trước mắt nhân vật Boss phản diện chỉ là một đứa bé, cho dù tâm tư quỷ dị vặn vẹo cỡ nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ loài người mà thôi.]

[Giấy da người: Dù sao cũng tốt hơn một vài quý tộc nào đó bị chôn dưới biển sâu, một khi nổi giận sẽ phá hủy mười mấy con tàu, hay là tên sát nhân Jack một khi tức giận sẽ phẫu thuật mổ bụng mổ ngực người ta rất nhiều.]

[Đỗ Lâm: ... Sao cứ cảm thấy mấy người được kể ra kia chính là thân phận của Boss phản diện trong mấy phó bản kế tiếp vậy!]

[Giấy da người lựa chọn không để ý đến lời nói của anh: Hì hì, nói tóm lại, hi vọng ký chủ có thể thỏa thích hưởng thụ thế giới phó bản hồi hộp đơn giản nhất này, kiên cường sống sót, đừng đánh mất hi vọng.]

[Giấy da người: Để trợ giúp, tôi cũng sẽ ban bố một số nhiệm vụ chi nhánh, từ đó trợ giúp ký chủ dễ dàng khám phá nội dung cốt truyện của thế giới phó bản này hơn.]

[Giấy da người: Nếu thật sự không được... vì sống sót, trở thành người tình cấm đoán của Boss phản diện cũng là một việc cực kỳ tốt.]

[Đến cuối cùng, giấy da người còn đùa dai: Cố nên, phải cố gắng, phải nhẫn nhịn ~]

Đỗ Lâm: ...

—— Có thể nghĩ cách đốt tờ giấy này không?

Anh đột nhiên có chút nhớ nhung tiểu hệ thống theo mình trong mấy thế giới tình yêu ngọt ngào trước kia, mặc dù nó thường xuyên khóc sướt mướt phàn nàn tích phân của mình đã bị những thao tác ngược đời của Đỗ Lâm trừ hết sạch rồi.

Một lát sau, nhờ vào nhắc nhở của giấy da người, Đỗ Lâm chậm rãi chạy xe về tổ trạch nhà họ Diệp.

Sau khi đậu xe ở phía sau tổ trạch nhà họ Diệp xong, Đỗ Lâm vừa xuống xe đã nhìn thấy một nữ hầu trung niên mặt không biểu cảm đứng thẳng bên cạnh con sư tử đá chạm khắc sơn đen trước cổng nhà họ Diệp.

Dáng vẻ của sư tử đá trang nghiêm túc mục, đôi mắt tựa như chuông đồng kia giống như có thần, đang nhìn chằm chằm tà vật.

“Quản gia Đỗ, cậu về muộn rồi.”

Khuôn mặt của nữ hầu tổng quản bị bóng cây đen kịt bên ngoài tổ trạch nhà họ Diệp bao phủ.

Lại thêm cái mũi ưng khoằm quá mức và đường viền môi trũng xuống của bà ta, lại càng lộ rõ vẻ âm u.

“Ông chủ... tâm trạng không tốt.”