Chương 3.2

Nước rượu vàng óng tựa như trong suốt chậm rãi chảy xuôi theo đường nét khuôn mặt, trượt đến cánh môi lạnh lùng đang mím chặt kia.

Nhưng không dừng lại, nó vẫn tiếp tục chảy xuống... thấm ướt cổ áo tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ, mang theo vẻ đẹp lạ lùng khiến lòng người rung động.

Thấy cảnh này, ngay cả Diệp Dương Minh cũng phải hơi khựng lại.

Cả đám bạn xấu đứng đây đều cảm giác thấy yết hầu căng chặt: A... a... a... đột nhiên hơi rung động là như thế nào...

Đỗ Lâm tùy tiện rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, lau khuôn mặt bị rượu vẩy ướt của mình, nhìn Diệp Dương Minh còn đang ngơ ngẩn, thản nhiên nói một câu.

“Lui một vạn bước, cho dù tôi là chó nhà họ Diệp nuôi, vậy cũng chỉ là chó của một mình ngài Diệp Chi Phong, không liên quan gì đến cậu.”

“Cậu không có tư cách khoa tay múa chân với tôi.”

“Ngài Diệp nói, trước mười một giờ tối nay cậu nhất định phải trở về tổ trạch nhà họ Diệp, nếu không tự gánh hậu quả, tuyệt đối sẽ không đơn giản là khoa hết thẻ đen của cậu giống như lần trước đâu.”

Hàng mi xinh đẹp của Đỗ Lâm khẽ rủ xuống.

“Ngài ấy nói, sẽ đánh gãy chân cậu.”

Lời này là tự Đỗ Lâm cho thêm, dùng để kí©h thí©ɧ Diệp Dương Minh.

Với tính cách lạnh lùng không để ý đến cái gì của Diệp Chi Phong, hắn ta cũng chỉ sai Đỗ Lâm đi theo Diệp Dương Minh, có thể về nhà sớm thì về nhà sớm, miễn đừng gây ra phiền toái gì là được.

Quả nhiên, nghe thấy câu này, sắc mặt Diệp Dương Minh lập tức trở nên khó coi, giống như cảm thấy rất mất mặt.

“... Chuyện của tôi, không cần lão già kia quản thúc!”

Đỗ Lâm nghe xong, khẽ giật giật khóe miệng.

Trước khi đi, anh sửa sang lại cổ áo của mình, ánh mắt nhìn Diệp Dương Minh mang theo lạnh lẽo sắc bén.

“Tự cậu suy nghĩ kỹ càng, cũng là người trưởng thành rồi, đã không còn là con nít chuyện gì cũng không hiểu nữa.”

Cánh cửa phòng bao của câu lạc bộ giải trí bị đóng lại.

Trong phòng yên tĩnh trong giây lát.

“Anh, anh Diệp...”

Tên côn đồ ở bên cạnh lấy lại tinh thần, giống như muốn lần nữa làm nóng bầu không khí đã gần như hạ xuống điểm đóng băng, cậu ta mở một chai bia ra, thuận tiện ra sức nháy nháy mắt, muốn gọi mấy cô gái đến chơi cùng.

Nhưng mà, Diệp Dương Minh lại chẳng hề để ý đến cậu ta.

Diệp Dương Minh trầm tư suy nghĩ về bóng lưng vừa rời đi của Đỗ Lâm.

Xoa xoa đầu ngón tay, trong khoảnh khắc thô bạo níu chặt tóc người đàn ông vừa rồi, lọn tóc thấm đẫm nước rượu trơn trượt giống như có thêm lớp dầu dính vào trái tim cậu ta, khiến Diệp Dương Minh bực bội trong lòng.

“Đệt, cái quái gì vậy...”

Diệp Dương Minh nhíu mày.

“Nào anh Diệp, đừng để ý đến tên kia nữa, rõ ràng là anh ta sợ chuồn đi rồi, trước vui vẻ chơi một chầu, đến lúc đó về nhà rồi nói một tiếng với ngài Diệp, dù sao bình thường hắn ta cũng không quản anh, chắc chắn là cái tên kia nói quá lên thôi...”

“Đúng đúng đúng, đừng để ý đến tên kia, anh Diệp, làm thêm một chai?”

Một tên con ông cháu cha khác ở bên cạnh cười đùa nói ra.

Nhưng mà, ánh mắt cậu ta cũng không nhịn được mà trộm liếc cánh cửa đã bị đóng chặt, rõ ràng là khoảnh khắc vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ kia Đỗ Lâm, lòng đã nảy sinh thèm muốn.

Nhưng Diệp Dương Minh lại chậm chạp không có động tác gì.

Một lúc lâu sau, bọn họ mới nhìn thấy chàng trai đột nhiên đứng dậy, tùy ý kéo chiếc áo măng tô xốc xếch khoác lên bờ vai.

“Ơ... ơ... anh Diệp... anh đây là?”

“Tôi đi trước, tôi đột nhiên nghĩ ra, hình như ông già kia quả thật có chút việc muốn tìm tôi.” Diệp Dương Minh không kiên nhẫn nói.

Đám con ông cháu cha bên cạnh: ... Hả? Không thích hợp?

Đám con ông cháu cha bên cạnh: ... Cuộc chơi này không phải hôm qua anh Diệp anh gọi điện thoại cho tôi, chủ động nói muốn tổ chức à? Sao đột nhiên lại có việc rồi?

Diệp Dương Minh mở cửa, phịch một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Bước chân của cậu ta có chút vội vàng.

Đi vào bãi đỗ xe của câu lạc bộ giải trí, nhưng lại không nhìn thấy quản gia luôn đi theo bên cạnh Diệp Chi Phong kia đâu.