Chương 4.3

[Giấy da người: Cậu có thể tham khảo tiêu chí chấm điểm thông quan cuối cùng của phó bản hồi hộp —— 1. Phải cố gắng hết sức nhập vai cho phù hợp nhất có thể với hình tượng của nguyên chủ; 2. Hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ pháo hôi; 3. Phải hành động tuân theo nội dung cốt truyện đại khái, nếu không sẽ sinh ra hậu quả cực kỳ khủng khϊếp và không thể khắc phục.]

[Giấy da người: Nói cách khác, cùng với việc hoàn thành tâm nguyện của pháo hôi, ký chủ cần cố gắng hết sức mình thúc đẩy cho nhân vật công chính và nhân vật thụ chính ở bên nhau, đồng thời khiến nhân vật công chính nhận nuôi nhân vật Boss phản diện.]

[Giấy da người: Đương nhiên, nếu như tâm nguyện của nguyên chủ xung đột với nội dung cốt truyện, vậy sẽ ưu tiên tâm nguyện của nguyên chủ, ví dụ: nếu như tâm nguyện của nguyên chủ trong phó bản này là sống sót, vậy thì cố gắng hết sức tìm đường sống.]

[Đỗ Lâm như có điều suy nghĩ: Nhưng tôi nhớ sau khi nguyên chủ chuốc thuốc Diệp Chi Phong đã lập tức bị hắn ta gϊếŧ chết, vậy tôi cũng phải đi theo nội dung cốt truyện này sao? Nếu như ngay trong nửa đầu phó bản tôi đã bị gϊếŧ chết, vậy sao tôi có thể tiếp tục thăm dò phó bản đây?]

[Giấy da người: Hoàn toàn bám sát vào nội dung cốt truyện là giải pháp tối ưu nhất, nhưng nếu vì bổ sung nội dung cốt truyện, vậy có thể trì hoãn ‘tử vong’ của mình.]

[Giấy da người: Cậu có thể nghĩ cách chết dưới tay nhân vật công chính trước khi hắn ta bị Boss phản diện gϊếŧ chết... dù gì cuối cùng vẫn phải tự sát chết ở trong phó bản này.]

[Giấy da người: Chỉ cần tiến độ thăm dò phó bản đạt từ 80% trở lên là sẽ được coi là hoàn thành phó bản này, chết ở trong thế giới phó bản cũng không sao cả, có thể sống lại trong thế giới ý thức rồi tiến vào phó bản tiếp theo.]

[Giấy da người: Hì hì, lui một vạn bước mà nói, người vốn phải chết... thì sẽ nhất định phải chết.]

—— Mình phải chết trong tay nhân vật công chính Diệp Chi Phong? Hoặc là hoàn thành nội dung cốt truyện thì tự sát?

Đỗ Lâm sờ lên cổ mình.

Anh nghĩ tới ham muốn kiểm soát mãnh liệt mang đầy độc đoán ích kỷ và cực kỳ không thích cảm giác bị người khác phản bội của nhân vật công chính Diệp Chi Phong, nhất thời cảm thấy đây là một chuyện rất dễ dàng.

—— Đoán chừng mình sẽ được chết sau khi làm điều gì đó tương tự play chuốc thuốc đối với hắn ta.

***

Bên kia.

Đồng hồ chậm rãi điểm đến nửa đêm.

Bên trong chiếc xe thể thao sang trọng đậu trong gara của tổ trạch nhà họ Diệp, Diệp Dương Minh bực bội vò đầu.

Cậu ta đã trở về từ sớm, nhưng không biết vì sao, cậu ta chần chừ không muốn đi lên.

Giống như muốn đấu với tên quản gia đáng ghét kia, nhất định phải chờ tới sau mười một giờ đêm mới vào cửa.

Thế là, trong gara bên dưới, một điếu lại một điếu thuốc lá được rút ra... tàn thuốc mang theo tia lửa rải rác tán loạn trên mặt đất.

Đợi sau khi chuông đồng hồ vang lên, Diệp Dương Minh mới hoàn hồn, cau mày hừ một tiếng rồi bước vào cửa nhà.

Một nữ hầu trẻ tuổi trông cửa ở bên trong nhìn thấy cậu ta thì rất kinh ngạc, sau đó vội vàng cúi đầu: “Cậu Diệp.”

Trước đây, sau khi chơi bời thỏa thích ở bên ngoài, rất ít khi Diệp Dương Minh về nhà, vẫn luôn đợi đến hôm sau mùi rượu trên người tan bớt mới lười biếng bước vào nhà.

Diệp Dương Minh trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời cô ta, trực tiếp đi vào nhà, không trông thấy lão già kia, mặt lại càng thúi hơn.

Cậu ta biết mà, từ trước đến nay lão già kia đâu có quan tâm gì đến cậu ta, cũng không rảnh đâu đi quản cậu ta, cái gì mà phải về nhà trước mười một giờ đêm chứ, cậu ta nhất định là bị Đỗ Lâm đùa bỡn rồi.

Nghe thấy tiếng nói của nữ hầu, Diệp Dương Minh quay đầu, nhíu mày, trên khuôn mặt ngập tràn nét quyến rũ hoang dã lộ ra vẻ không kiên nhẫn, bực bội hỏi: “Đỗ Lâm ở đâu?”

Nữ hầu hơi ngẩn người, nhưng vẫn khẽ cười nói: “Bình thường vào giờ này, quản gia Đỗ đều canh giữ ngoài cửa phòng ông chủ.”

“Đợi ông chủ ngủ rồi, đèn trong phòng tắt hết, anh ta mới trở về phòng ngủ của mình.”

“Chậc chậc, trái lại đúng là một con chó trung thành.” Diệp Dương Minh giật giật khóe miệng, giọng nói có chút gay gắt.

Diệp Dương Minh hơi nhấc mí mắt, trong đầu xuất hiện khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, bờ môi bị rượu thấm ướt của người kia.

Cậu ta lại nghĩ tới lời nói trước đó của Đỗ Lâm ——

—— Cho dù là chó, cũng chỉ là chó của một mình ngài Diệp Chi Phong, không liên quan gì đến người khác.

Chẳng biết vì sao, Diệp Dương Minh bỗng cảm thấy trái tim vốn xao động của mình giống như bị cây đinh nặng nề đóng vào, sắc mặt lại càng thúi hơn.

—— Giọng điệu buồn nôn thế này... anh đã yêu lão già kia nhiều đến độ muốn leo lên giường lão rồi à? Cho nên mới thấp hèn đến như vậy, hơn nửa đêm rồi còn canh trước cửa phòng người ta.

—— Thật buồn nôn.