Chương 5.1

Thời gian ban đêm trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sang ngày hôm sau.

Khi đám người hầu xung quanh nhìn thấy Diệp Dương Minh, ai nấy đều rất kinh ngạc.

—— Vậy mà ông giời con Diệp Dương Minh này... lại ngoan ngoãn về nhà ăn sáng.

—— Thật hiếm có.

Nhưng Diệp Chi Phong cũng không thèm để ý đến điều này.

Hắn ta hoàn toàn không phải là một người chú đủ tiêu chuẩn, một người đã quen lạnh nhạt, hoàn toàn không quan tâm đến việc Diệp Dương Minh có về nhà hay không, nhưng về mặt tiền bạc trước giờ cũng chưa từng bạc đãi Diệp Dương Minh, Diệp Dương Minh có thể tiêu tiền như rác trong những câu lạc bộ xa hoa trụy lạc kia, để lại tên tuổi cậu Diệp, tất cả đều nhờ vào người chú tốt này.

Người đàn ông ngồi trên ghế chủ chậm rãi dùng chìa múc cháo.

Nhưng bây giờ hắn ta lại hơi để ý đến Đỗ Lâm.

Hạt gạo mới mẻ, hành băm thơm ngọt khiến cho người nhìn thấy đều thòm thèm.

Toàn bộ bữa sáng đều do quản gia ‘Đỗ Lâm’ chuẩn bị, từ sau khi vào nhà họ Diệp làm quản gia bên cạnh nhân vật công chính, anh luôn tỉ mỉ phụ trách việc ăn ở của nhà họ Diệp, quả thật là người có năng lực.

Nhưng mà... trên thực tế Đỗ Lâm hoàn toàn không biết nấu cơm.

May mắn chính là trong việc này giấy da người lại rất dễ nói chuyện, nó gắn liền với cơ thể của anh, dùng phương thức ủy thác quản lý để giải quyết vấn đề nan giải giúp anh, phòng ngừa anh ‘sắm vai nhân vật thất bại’.

[Giọng điệu của giấy da người mang theo hàm ý sâu xa: Ký chủ, trải qua tám thế giới tình yêu ngọt ngào, vậy mà không biết nấu cơm sao?]

[Đỗ Lâm: ... Ôi, xin lỗi, tôi thật sự chưa từng xuống bếp. Trong những phó bản tôi từng tham dự trước đó, những nhân vật công chính thụ chính đó đều hận không thể trói chặt tôi trên giường, dùng hết tất cả biện pháp theo đuổi tôi, tôi thật sự không có cơ hội nâng cao tay nghề nấu nướng.]

[Giấy da người: ... Xem ra sau này cần dạy dỗ nhiều hơn.]

[Đỗ Lâm: ?]

[Giấy da người: Hì hì, không có gì.]

Diệp Chi Phong ăn gần đủ rồi, mà đúng lúc này, quản gia trẻ tuổi đứng sau lưng hắn ta giống như một cái bóng tận tình đưa khăn tay của mình tới.

“Tiên sinh.”

Khăn tay màu trắng vắt trên cổ tay mảnh khảnh, khiến cho người ta không nhịn được hoài nghi, sau khi bẻ gãy nó sẽ tạo nên vẻ đẹp nhường nào.

Diệp Chi Phong thản nhiên quay đầu.

Bất giác, hắn ta nghĩ tới cánh tay bưng bát thuốc tối qua của Đỗ Lâm.

Đứa nhỏ này...

Rõ ràng tối qua bị tổn thương bởi lời nói lạnh lùng của mình, trên mặt còn lộ chút cô đơn, nhưng mà bây giờ... vẫn dịu dàng kiên định đứng sau lưng mình.

—— Giống như gói mình vào trong con dao sắc bén nhất, sẵn lòng vượt mọi chông gai vì mình, cho dù thương tích khắp người.

Diệp Chi Phong nheo mắt, không biết vì sao, trái tim trước giờ vẫn luôn lạnh lùng lại thoáng mềm mại.

—— Rõ ràng chỉ là một thú cưng... một công cụ dùng thuận tay... vì sao đột nhiên sinh ra cảm xúc như vậy?

Diệp Chi Phong khựng lại chốc lát, cũng không nhận lấy khăn tay của Đỗ Lâm.

Dường như quản gia thanh niên sớm đã dự liệu được kết quả như vậy.

—— Quản bản thân cho tốt, ở trước mặt tiên sinh cũng đừng nghĩ đến tôn nghiêm và nhân cách gì cả.

—— Giống như lời hôm qua tiên sinh nói.

Mặc dù như vậy, anh vẫn lộ vẻ mặt buồn bã thu tay về, mím chặt đôi môi mỏng của mình.

Đỗ Lâm: Nhập vai nhân vật, tôi khổ quá mà.

Mà đúng lúc này, Diệp Dương Minh ở bên cạnh lạnh lùng nhìn bọn họ đột nhiên nhanh chóng ăn xong bữa sáng, dùng giọng điệu lười biếng nói ra.

“Này, lão già, hôm nay tôi tới trường, muốn quản gia Đỗ đưa tôi đi.”

Diệp Chi Phong liếc cậu ta một cái, nhíu mày: “Sao hôm nay đột nhiên muốn đi học?”

Diệp Dương Minh coi như là một cậu ấm phá phách chân chính, nhà họ Diệp quyên tặng một thư viện mới giúp cậu ta tiến vào đại học được, nhưng cũng chỉ là dùng tiền mua bằng mà thôi, trên cơ bản một tuần có thể đến trường một lần đã coi như rất tốt rồi.

“Hừ, đột nhiên muốn đi, không được à?” Diệp Dương Minh tức giận nói.

Diệp Chi Phong không để ý đến giọng điệu cáu kỉnh của cậu ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Đỗ Lâm, thấy quản gia thanh niên không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở sau lưng hắn ta, rất lâu sau mới đồng ý.

Đỗ Lâm hoàn toàn không có ý kiến gì.

Là một quản gia thϊếp thân, ‘theo sát’ Diệp Chi Phong hay là ‘theo sát’ Diệp Dương Minh, đối với anh thì chẳng có gì khác biệt.

Dù sao hai người đều không hợp gu anh.

Anh cũng rõ ràng, Diệp Dương Minh sớm đã gai mắt nguyên chủ, đoán chừng muốn nhân cơ hội này đổi biện pháp chỉnh anh.

Đương nhiên ở mặt ngoài, Đỗ Lâm vẫn dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu với Diệp Chi Phong: “Vâng, tiên sinh.”

Anh cầm chìa khóa xe rồi dẫn Diệp Dương Minh rời đi.

***