Chương 5.2

Trên xe hơi màu đen, Đỗ Lâm để lại vị trí ghế sau cho Diệp Dương Minh, mà sau khi khởi động xe hơi, Diệp Dương Minh lại hung hăng đóng sầm cửa sau xe, đột nhiên ngồi vào vị trí kế bên tài xế.

Đỗ Lâm thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta.

—— Đúng là một nhóc con tính khí cọc cằn... rất muốn tua nhanh đến nội dung cốt truyện về sau khi nhân vật Boss phản diện hung hăng trừng trị cậu ta, tra tấn cậu ta.

Xe hơi chậm rãi lái về phía đại học Giang Châu mà Diệp Dương Minh đang theo học.

Bầu không khí trong xe cực kỳ lạnh lẽo và trang nghiêm.

Một lúc lâu sau, Diệp Dương Minh mới lên tiếng nói chuyện với giọng điệu ác liệt.

“Chậc chậc, không phải trước đó anh nói mười một giờ đêm tôi không về nhà, lão già kia sẽ đánh gãy chân tôi à, tối qua tôi trở về, hắn ta cũng không có phản ứng hay tỏ vẻ gì...”

Cậu ta nghiêng đầu nhìn cằm dưới với đường cong duyên dáng của Đỗ Lâm, yết hầu siết chặt, nhưng vẫn ác ý lên tiếng.

“Đùa tôi vui lắm sao? Hở? Xem ra trừng phạt tạt rượu vẫn chưa thỏa mãn được quản gia Đỗ của chúng ta...”

“Anh còn muốn bị tạt cái gì? Ví dụ như một vài thứ đồ sền sệt?”

Nhưng mà, cho dù Diệp Dương Minh ở bên cạnh nói gì, Đỗ Lâm đều không để ý đến cậu ta.

Vẫn tập trung lái xe, giống như phía trước có phong cảnh tuyệt đẹp.

Điều này khiến trong lòng Diệp Dương Minh cực kỳ không thoải mái.

Cậu ta biết rõ, bởi vì lão già chết tiệt kia nên Đỗ Lâm mới ngoan ngoãn đưa mình đến trường, cho nên cố nén khó chịu trong lòng.

—— Thật sự thích hắn ta như vậy sao?

—— Cứ thích lão già kia như vậy sao?

Mà trong tình huống càng bị đè nén càng muốn nổ tung của Diệp Dương Minh, cậu ta không biết rằng Đỗ Lâm thoạt nhìn như im lặng không nói tập trung nhìn chằm chằm phía trước không để ý đến cậu ta, nhưng trên thực tế là đang nói chuyện với giấy da người.

[Đỗ Lâm: Đại học Giang Châu... tôi đột nhiên nhớ ra, cô nhi viện của Boss phản diện cũng tên là cô nhi viện Giang Châu, đúng không?]

[Giấy da người: Đúng vậy.]

Đỗ Lâm như có điều suy nghĩ.

Khoảng thời gian này anh vẫn đi đúng theo tiến độ nội dung cốt truyện.

Bây giờ là thời kỳ đầu của phó bản, nhân vật thụ chính Diệp Dương Minh đơn phương căm thù nhân vật công chính Diệp Chi Phong, là con ông cháu cha thích gì làm nấy chính hiệu, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, không ít lần quản gia bị coi như nơi trút giận.

Mặc dù giấy da người rác rưởi này không định kỳ báo cáo độ thiện cảm của nhân vật giống như tiểu hệ thống trước kia, nhưng Đỗ Lâm vẫn cảm thấy, hẳn là những người này... đều rất chán ghét mình.

—— Cảm giác như sức hấp dẫn khiến nhân vật công chính và nhân vật thụ chính tự gϊếŧ lẫn nhau của mình đã giảm xuống...?

—— Là bởi vì nhân vật công chính và nhân vật thụ chính trong phó bản hồi hộp biếи ŧɦái tà ác hơn trong thế giới tình yêu ngọt ngào sao?

Sau khi hoàn hồn, Đỗ Lâm tiếp tục nói chuyện với giấy da người.

[Đỗ Lâm: Cậu nói xem, vì sao nhân vật Boss phản diện lại hận nhà họ Diệp như vậy?]

[Đỗ Lâm: Con người sẽ không vô duyên vô cớ trở nên hư hỏng xấu xa, hơn nữa còn là một đứa bé, lại có thể phát điên phát rồ thiêu chết nhân vật công chính, cầm tù nhân vật thụ chính... Trước kia cậu ta ở cô nhi viện như thế nào, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?]

[Giấy da người: Sao vậy, cậu muốn thoát khỏi nội dung cốt truyện, tự mình đi xem?]

[Đỗ Lâm: Hơi muốn, nhưng cậu yên tâm, tôi cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, vẫn ưu tiên thăm dò nội dung cốt truyện một cách an toàn, ổn định vượt qua thời kỳ đầu của phó bản.]

...

Xe hơi chậm rãi dừng lại, đại học Giang Châu gần ngay trước mắt.

Suốt dọc đường đi, bầu không khí trong xe vô cùng lạnh lẽo, Đỗ Lâm cũng không mấy để ý đến Diệp Dương Minh, rất nhiều lời nói của Diệp Dương Minh cũng bị giấy da người che giấu, Đỗ Lâm không nghe thấy, chỉ coi như cậu ta không muốn để ý đến mình.

Mở cửa xe bên chỗ ngồi cạnh tài xế ra giúp Diệp Dương Minh, Đỗ Lâm thản nhiên nói: “Cậu Diệp, đến đại học Giang Châu rồi, cậu có thể xuống xe.”

Anh không biết rằng... sắc mặt của Diệp Dương Minh ngồi bên trong đã khó coi đến đáng sợ.

Khi Đỗ Lâm sắp rời đi, Diệp Dương Minh đột nhiên hung hăng ấn Đỗ Lâm vào gốc cây.

Đỗ Lâm: ?

“Mẹ kiếp, ông đây cũng không nợ anh cái gì, suốt dọc đường trưng ra nét mặt đen sì làm gì?” Giọng điệu của Diệp Dương Minh có chút u ám.

Quản gia thanh niên có chút đau nhức nhíu mày.

Bộ vest anh mặc hơi mỏng, sợi dệt chất lượng tốt nhất chú trọng đến độ vừa vặn và mềm mại, đột nhiên bị ấn vào thân cây, đoán chừng làn da phần lưng đã bị cọ cho ửng hồng.

“Cậu làm gì vậy?” Đỗ Lâm lạnh nhạt hỏi ra.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Đỗ Lâm một lúc lâu, Diệp Dương Minh giật giật khóe miệng, khuôn mặt anh tuấn đầy nét kiêu ngạo càn rỡ, cười khẩy.

“Không làm gì cả, tôi chỉ nghĩ đến lời anh nói hôm qua, cùng với cảm thấy khó chịu khi bị lừa...”

“Muốn làm chó cho Diệp Chi Phong như vậy... anh đúng là lẳиɠ ɭơ không chịu nổi.”

“Gì mà trước mười một giờ đêm không về nhà sẽ bị đánh gãy chân chứ, là anh nghĩ cho dù bị đánh gãy chân cũng phải bò lên giường lão già kia, đúng không?”

Đỗ Lâm nhập vai nhân vật quản gia, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai kia tái đi vì tức giận.

—— Giống như bị người ta sỉ nhục sinh mệnh và tín ngưỡng của mình.

“Tôi không cho phép cậu rèm pha tình cảm của tôi và tiên sinh như vậy.”

“Im miệng!”

Trông thấy Đỗ Lâm nổi giận, giây phút này, cuối cùng Diệp Dương Minh cũng cảm nhận được một chút thoải mái.

Nên là như thế này.

Ở trước mặt mình luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, bị tạt rượu còn dám nghiêm trang chính nghĩa cảnh cáo mình, cũng không biết ở trước mặt lão già kia lắc đầu quẫy đuôi thành cái dạng gì... giả bộ cái gì chứ!

So với dáng vẻ thờ ơ không chút để ý đến mình, giờ phút này, cậu ta cảm thấy Đỗ Lâm tức giận với mình trông càng sinh động hấp dẫn hơn.

“Tôi cứ muốn nói đấy... lão già kia có gì tốt, sao anh không thử cân nhắc người khác? Ví dụ như...”

Ví dụ như tôi.

Đây là lời nói bản năng nảy ra trong đầu, nhưng Diệp Dương Minh đã lập tức dừng lại, không nói ra khỏi miệng.

Cậu ta theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao mình lại coi trọng cái người không có tôn nghiêm suốt ngày đi theo sau lưng lão già kia, hận không thể buộc lên trên người lão già kia?

Mà khi Diệp Dương Minh nắm lấy cổ áo Đỗ Lâm, mở miệng không biết nên nói gì, một tiếng ‘bịch’ đột nhiên vang lên!

Đỗ Lâm và Diệp Dương Minh quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một bóng đen rơi xuống trước mặt bọn họ.

Đó là một cô bé mặc váy xòe đáng yêu, đột ngột rơi xuống trước mặt bọn họ, cái đầu yếu ớt giống như vỏ trứng, đυ.ng vào mặt đường lát đá mà vỡ toang.

Máu tươi văng tung tóe.