Chương 8.3

Tổ trạch nhà họ Diệp rất lớn, lúc này những ngọn đèn treo ở hai bên hành lang tỏa ra ánh sáng lấp lóe tựa như ma trơi.

Khi Đỗ Lâm đi đến phòng ngủ của mình, chợt trông thấy một chàng trai anh tuấn đang cau mày hút thuốc, mái tóc vàng trên đầu ướt nhẹp, cả người nồng nặc mùi rượu, khiến người ngửi bị sặc.

Đỗ Lâm lạnh lùng lên tiếng: “... Diệp Dương Minh?”

Nghe thấy tiếng nói của Đỗ Lâm, điếu thuốc kẹp trong ngón tay người kia chậm rãi rơi xuống.

Tia lửa nhỏ bé rớt xuống thảm trải sàn.

May mà người kia dùng chân dụi dụi điếu thuốc khói lượn mịt mù kia dưới lòng bàn chân, vậy mới tránh được tai nạn không đáng có xảy ra.

Diệp Dương Minh lười biếng nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, mùi rượu nồng nặc: “Ồ, không phải anh không muốn gặp tôi sao, chẳng phải cuối cùng vẫn không thể không gặp tôi trong nhà họ Diệp à.”

Đỗ Lâm liếc nhìn độ thiện cảm và giá trị hắc hóa của đối phương, ừm vẫn chưa giảm, thật bực mình.

Anh nhập vai quản gia, hoàn toàn không để ý đến cậu ta, đặt tay lên tay nắm cửa phòng ngủ, dự tịnh trực tiếp mở cửa.

Diệp Dương Minh nhìn anh.

Sống mũi Đỗ Lâm thẳng tắp, chóp mũi không có tí thịt dư thừa nào, tinh tế thon gọn, đường cong xinh đẹp được ánh đèn phủ lên một lớp màu nhàn nhạt.

Cậu ta không nhịn được thầm nghĩ... sao ngay cả vẻ mặt phớt lờ mình cũng đẹp đến vậy.

—— Rõ ràng từ trước đến nay chưa từng để ý đến anh, chỉ coi anh là người hầu sau lưng Diệp Chi Phong... vì sao bây giờ lại không giống vậy chứ?

—— Người như thế này, vì sao anh lại thích lão già kia chứ?

Trong khoảnh khắc, Diệp Dương Minh đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên mình đến nhà họ Diệp.

Đó là một ngày mưa sương mù lạnh lẽo, đa số người hầu quản gia đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, dù sao rất nhiều người nhà họ Diệp đều chết rất nhanh.

Mãi đến khi Diệp Chi Phong kế thừa nhà họ Diệp, ghi tên cậu ta vào trong gia phả, vậy mới có chút thay đổi.

Lúc đó, Đỗ Lâm còn chưa được lão già kia cứu về bên người, tổng quản vẫn là một ông chú để râu, được người ta gọi là bác Tống, ông ta luôn mỉm cười hòa nhã, đã ở trong nhà họ Diệp rất lâu, là người duy nhất gần gũi với Diệp Dương Minh.

Trong mùa mưa mịt mờ không dứt, bác Tống từ ái xoa đầu mình, tia chớp chợt lóe ngoài cửa sổ chiếu sáng vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông ta.

“Phải ngoan ngoãn nghe lời ông chủ, cậu chủ nhỏ à... tất cả sắp xếp của ông chủ đều đúng, cũng là vì tốt cho nhà họ Diệp, nếu không, cô chủ Diệp dưới đất sẽ rất buồn bã.”

—— Đúng vậy... trong nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều hi vọng mình ngoan ngoãn nghe lời chú Diệp Chi Phong, đừng làm một công tử bột hư hỏng, hủy hoại danh dự của nhà họ Diệp, bọn họ đều cho rằng hắn ta là trời của nhà họ Diệp, là đất của nhà họ Diệp.

—— Nhưng mà, tất cả mọi người đều bị lão già kia lừa gạt rồi... mà người trước mặt này cũng vậy.

—— Anh thật sự cho rằng, lão già kia đáng để anh hiến dâng ra nhiều tình cảm như vậy sao?

—— Nếu như không phải Diệp Chi Phong... nếu như không phải lão già kia... mẹ mình sẽ không chết.

“Rốt cuộc cậu muốn tìm tôi làm gì?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, kéo Diệp Dương Minh ra khỏi hồi ức quá khứ.

Cậu ta nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Lâm, đột nhiên nói ra: “Này, rõ ràng anh thích lão già kia như vậy, nhưng lại chậm chạp không nói cho hắn ta biết...”

Giọng điệu của Diệp Dương Minh mơ hồ u ám.

“Anh đang sợ sao? Sợ nói ra rồi thì ngay cả một con chó cũng không được làm?”

Đỗ Lâm: ...

Ừm, dựa theo nội dung cốt truyện ban đầu, quả thật là không dám nói.

Nhưng dám chuốc thuốc.

—— Nhóc con nói ra câu này... lại muốn làm gì đây?

Đỗ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Dương Minh, giống như bị vạch trần tâm tư, giọng điệu luôn lạnh lùng của quản gia thanh niên mang theo thẹn quá hóa giận khó nén được: “Rốt cuộc cậu có ý gì?”

Lúc này dường như Diệp Dương Minh đã nghĩ thông suốt điều gì, lưu loát rút một điếu thuốc trong túi ra.

Làn khói từ điếu thuốc bốc lên, hoàn toàn che lấp biểu cảm thất thường trong mắt Diệp Dương Minh.

Giống như đã hòa tan với làn khói này.

Giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng.

“Ở bên tôi.”

“Nếu không tôi sẽ nói cho lão già kia biết, quản gia của hắn ta là một tên biếи ŧɦái, từ khoảnh khắc được hắn ta cứu về kia... đã muốn dụ dỗ và leo lên giường hắn ta.”