Chương 9.1

Khoảng cách Diệp Dương Minh chạm vào Đỗ Lâm ngày càng gần.

“Ở bên tôi.”

Khói thuốc gần như phả hết vào mặt Đỗ Lâm, sặc cho Đỗ Lâm cảm thấy chóp mũi ngưa ngứa.

“Nếu không tôi sẽ nói cho lão già kia biết, quản gia của hắn ta là một tên biếи ŧɦái, từ khoảnh khắc được hắn ta cứu về kia... đã muốn dụ dỗ và leo lên giường hắn ta.”

Đỗ Lâm: ...

Đỗ Lâm im lặng.

Thật ra trong nguyên tác cũng có một tình tiết tương tự, khi đó nhân vật thụ chính chó săn nhỏ này tình cờ nhìn thấy quản gia hôn lên bát thuốc nhân vật công chính Diệp Chi Phong vừa uống, cảm thấy vô cùng buồn nôn, bởi vậy mới nói lời ác độc, đồng thời yêu cầu quản gia đồng ý với cậu ta một chuyện, uy hϊếp sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho Diệp Chi Phong, dùng nó để nhìn thấy dáng vẻ chật vật sợ hãi lúng túng của quản gia.

Nhưng mà, bây giờ tình tiết này lại hơi thay đổi...

Tăng thêm một tiền đề ——

—— Tôi có thể không nói cho chú tôi biết nội tâm và du͙© vọиɠ dơ bẩn không chịu nổi của anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải ở bên tôi.

[Đỗ Lâm: A, thật kí©h thí©ɧ, đây là muốn uy hϊếp sỉ nhục sao?]

[Đỗ Lâm: Chỉ dựa vào tình cảm sâu đậm của nguyên chủ đối với nhân vật công chính, đây quả thật là đang chà đạp linh hồn của anh... nhân vật thụ chính này quả là thú vị.]

[Giấy da người hơi nhíu mày: ... Hướng đi của nội dung cốt truyện này hơi không ổn.]

[Đỗ Lâm: Thả lỏng đi, bây giờ độ thiện cảm của nhân vật thụ chính mới chỉ 30%, độ thiện cảm ở mức này chỉ là tâm tư hơi rục rịch xíu thôi, chưa đến mức nhất định phải là tôi mới được.]

[Đỗ Lâm: Đoán chừng chỉ là bởi vì nguyên chủ rất thích nhân vật công chính, trong lòng cậu ta rất khó chịu, cho rằng cướp đi người luôn đi theo sau chú mình sẽ giống như vả mặt chú mình, có thể sinh ra loại kɧoáı ©ảʍ trả thù, cho nên mới nói ra những lời như vậy.]

[Đỗ Lâm: Chậc chậc, chó săn nhỏ ở tuổi này, tâm tư còn rất cạn... liếc một cái là có thể nhìn ra.]

[Giấy da người: ...]

—— Cậu chắc chắn chứ? Đến lúc đó nội dung cốt truyện hoàn toàn bị thay đổi thì phải thu xếp như thế nào, ký chủ?

Nhưng mà, xuất phát từ tâm tư thầm kín nào đó, giấy da người không nhắc nhở anh, chỉ cười ‘hì hì’ hai tiếng rồi cho qua.

Nhìn nhân vật thụ chính chó săn nhỏ vẫn đang chờ đợi phản ứng của mình, Đỗ Lâm nhập vai quản gia, bờ môi khẽ run rẩy, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú kia đã tái đi, nhưng vẫn run rẩy lên tiếng: “Cho dù cậu nói cho tiên sinh, tiên sinh cũng sẽ không tin cậu.”

“Muốn tôi ở bên cậu? Đừng hòng!”

Giờ phút này Diệp Dương Minh đã hơi mất kiên nhẫn, cậu ta vốn đã là người có tính tình bốc đồng, khi hứng khởi lên sẽ giống như một con chó hoang vui chơi quên đất trời, ngang ngược không nói lý lẽ.

Gẩy gẩy điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, Diệp Dương Minh không nhanh không chậm dạo một vòng quanh người anh, nhìn cơ thể của quản gia thanh niên ngày càng run rẩy, lúc này mới lười biếng lên tiếng: “Hắn ta không tin? Vậy sao?”

Diệp Dương Minh hơi cúi đầu xuống.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần đến độ giống như có thể lầm tưởng rằng, Diệp Dương Minh làm ra tư thế này là muốn hôn lên môi Đỗ Lâm, ra sức nhấm nháp hương vị trên đó.

Nụ cười tà ác ngưng trên khuôn mặt Diệp Dương Minh, cậu ta chợt sải một bước dài, giống như muốn lướt qua bên người Đỗ Lâm.

“Được thôi, anh không tin... giờ tôi đi nói với lão già kia, cho dù hắn ta đang ngủ trên giường, cũng phải gõ cửa đánh thức hắn ta dậy.”

“Cậu điên rồi!”

Đỗ Lâm nhập vai nhân vật quản gia, nét mặt vừa sợ vừa giận: “Cậu cũng không phải không biết, trái tim của tiên sinh vốn không được tốt, giờ này sớm đã ngủ say rồi, bây giờ cậu quấy rầy ngài ấy... sẽ tổn hại đến sức khỏe của ngài ấy!”

Diệp Dương Minh khẽ cúi đầu, lông mày khẽ nhướng, trên mặt thoáng hiện nét mỉa mai.

“Bây giờ tôi đi quấy rầy hắn ta cũng chỉ là khiến hắn ta ngủ muộn một chút, nhưng nói chuyện ghê tởm của anh cho hắn ta biết... chậc chậc, đoán chừng lão già kia có thể trực tiếp nôn hết cơm tối ra.”

“Quản gia Đỗ à... anh vẫn chưa rõ ràng sao?” Diệp Dương Minh cười nhạo, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nặng tựa ngàn cân: “Sự hiện diện của anh, tâm tư ghê tởm nhắm vào cơ thể lão già kia của anh... đó mới là quấy rầy lớn nhất đối với hắn ta.”