Chương 9.3

Khoảnh khắc này, Diệp Dương Minh cảm thấy đáy lòng đã hơi rục rịch.

Nhìn chằm chằm hàng mi có chút ẩm ướt đang khẽ rủ xuống, tạo nên một bóng mờ hình cánh quạt trên khuôn mặt mịn màng không tì vết của Đỗ Lâm, yết hầu của Diệp Dương Minh khẽ chuyển động.

Ban đầu cậu ta quả thật chỉ muốn sỉ nhục Đỗ Lâm, nhưng bây giờ, suy nghĩ kỹ càng, nếu như cậu ta thật sự thành công thu phục được Đỗ Lâm, lấy được trái tim của quản gia thanh niên, đó không chỉ là cắm một cây đinh vào sâu trong lòng lão già Diệp Chi Phong kia, mà về sau, bất kỳ tình báo hữu dụng nào liên quan đến nhà họ Diệp đều có thể nhanh chóng thổi tới tai cậu ta...

—— Đồng thời...

—— Dường như việc chinh phục quản gia thanh niên này cũng rất thú vị, rất đáng để thử tiến sâu hơn nữa.

Màu mắt của Diệp Dương Minh dần sâu thẳm.

Cậu ta từ từ xích lại gần Đỗ Lâm, tư thế này giống như thật sự muốn hôn lên môi Đỗ Lâm.

—— Cậu ta muốn... hôn mình sao?

Đỗ Lâm càng không cách nào che giấu run rẩy trên mặt mình, cảm xúc chán ghét đối với chó săn nhỏ Diệp Dương Minh và hổ thẹn đối với Diệp Chi Phong đan xen với nhau, ra sức giày vò anh.

Bàn tay siết thật chặt, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay như sắp tạo ra vết thương trong lòng bàn tay... Đỗ Lâm đột nhiên nhắm mắt lại.

Mà không nghĩ tới chính là, ngay khi bờ môi của Diệp Dương Minh gần sát với môi anh, cậu ta lại đột nhiên dừng lại.

Diệp Dương Minh cũng không biết vì sao... sau khi nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Đỗ Lâm, trái tim Diệp Dương Minh khẽ thít lại.

Tâm trí như bị chia thành hai linh hồn, một cái đang ác độc nói, chiếm hữu anh ta, làm nhục anh ta, khiến anh ta đau đớn; một cái khác lại đang nói, được rồi, cứ tiến hành từ từ thôi, đừng tổn thương anh ta, cậu cũng không muốn nhìn thấy anh ta đau đớn mà, đúng không?

Diệp Dương Minh nhíu chặt mày lại, qua rất lâu sau mới hít một hơi thật sâu, ngăn chặn cảm xúc kỳ quái trong lòng, lạnh giọng nói: “Nhắm mắt gì chứ... cmn anh cho rằng tôi là loại người ghê tởm giống như anh, muốn hôn anh sao?”

“Chậc chậc, tôi kinh tởm anh, xu hướng tính dục của tôi rất bình thường, tôi thích con gái ngực to eo nhỏ, chứ không phải đồ đàn ông lạnh lùng cứng rắn như anh.”

Nghe thấy giọng điệu không kiên nhẫn này, trái lại quản gia thanh niên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tái nhợt cũng dịu đi, chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh chết lặng như xưa.

“... Vậy thì tốt rồi.”

“Cậu muốn giày vò tôi, cũng được, về sau có chuyện gì liên quan đến nhà họ Diệp, chỉ cần không tổn thương đến tiên sinh, tôi đều có thể lưu ý giúp cậu, cậu muốn tôi làm gì giúp cậu, tôi đều có thể đồng ý với cậu.”

Giọng điệu của quản gia thanh niên mang theo chút uể oải, anh quay người đi, giống như hoàn toàn không muốn để ý đến chàng trai này nữa, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi thôi.

Mà trong đầu, Đỗ Lâm đang hờ hững nói chuyện với giấy da người.

[Đỗ Lâm: Tôi nói mà, chó săn nhỏ này chỉ là ba hoa chích chòe thôi, cậu ta chỉ là muốn lợi dụng tôi đả kích Diệp Chi Phong thôi, cũng không phải nảy sinh hứng thú và du͙© vọиɠ đối với tôi.]

Mà không đợi giấy da người trả lời, ngay khoảnh khắc Đỗ Lâm xoay người, một cánh tay thô bạo ấn chặt cổ tay anh, ép anh lên cánh cửa ——

Diệp Dương Minh nở nụ cười thâm trầm, lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Cậu...” Đỗ Lâm hơi sững sờ.

Ngay sau đó, nơi xương quai xanh yếu ớt truyền đến cảm giác đau nhức.

Giống như muốn đâm vào máu thịt bên dưới.

Một lúc lâu sau, Diệp Dương Minh ngẩng đầu lên, liếʍ liếʍ đầu răng, lạnh lùng nói.

“Ông đây không có bất kỳ du͙© vọиɠ gì với anh... cũng chỉ là chướng mắt dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, muốn thủ thân như ngọc cho lão già kia của anh mà thôi.”

Ngón tay nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương, ánh mắt Diệp Dương Minh mang theo hung ác tàn nhẫn.

“—— Đây chính là trừng phạt cho việc không tôn trọng tôi của anh.”