Chương 11.3

Lúc này đây, dường như vô số mảnh vỡ đang dần ghép lại với nhau, Đỗ Lâm không nói gì thêm nữa.

—— Tình huống bắt đầu... trở nên thú vị rồi.

“Về phần cậu...”

Diệp Chi Phong bên cạnh chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt hắn ta nhìn Đỗ Lâm mang theo chút âm trầm.

Diệp Chi Phong giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng vén sợi tóc đen rủ xuống sườn mặt Đỗ Lâm ra sau tai.

Khi làm động tác này, ngón tay hắn ta khẽ xẹt qua gò má Đỗ Lâm.

Khí tức thuộc về Diệp Chi Phong chậm rãi bao phủ lấy quản gia thanh niên, rõ ràng chỉ là chậm rãi vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng loại cường thế từ trong xương tủy kia lại giống như ngay giây kế tiếp là có thể xâm chiếm linh hồn anh.

“Đỗ Lâm, tôi thừa nhận, trải qua mấy ngày này, tôi phát hiện mình quả thật có chút suy nghĩ khác đối với cậu...”

Giọng nói trầm lắng cuốn hút nhẹ nhàng vang lên bên tai Đỗ Lâm, nhưng bên trong mang theo lạnh lẽo và nguy hiểm.

“Sáng nay cậu và cháu trai tôi ra ngoài... có phải có bí mật nào khác đang giấu giếm tôi?”

Đỗ Lâm: ...

Đỗ Lâm: ...???

[Ting —— Kiểm tra đo lường —— Kiểm tra đo lường ——]

[Diệp Chi Phong: độ thiện cảm: 60% —— giá trị hắc hóa: 20% ——]

[Đỗ Lâm: Chuyện này...]

[Giấy da người: Hướng đi của nội dung cốt truyện này thật sự hỏng bét rồi.]

Diệp Chi Phong khẽ nheo mắt lại: “Cậu biết đấy, tôi từng nói rồi, tôi không hi vọng cậu giấu giếm tôi bất kỳ chuyện gì.”

“Ở trước mặt tôi, cậu không thể giữ lại chút xíu suy nghĩ nào thuộc về người khác... tất cả của cậu đều thuộc về tôi.”

Đỗ Lâm im lặng một lát, hơi mở to mắt, giống như không thể tin nổi tiên sinh của mình... sẽ nảy sinh thiện cảm vi diệu đối với mình.

Điều này mang ý nghĩa, anh không cần giống như một cái bóng hèn mọn đi theo sau lưng tiên sinh... mà sẽ có khả năng phát triển thêm một bước.

Nhưng mà, sắc mặt quản gia thanh niên còn chưa kịp toát ra cảm xúc vui vẻ, ngay sau đó đã lập tức trở nên trắng bệch.

Không, anh đột nhiên nghĩ tới.

Trước đó không lâu, sau khi cảm xúc thầm kín này bị Diệp Dương Minh vạch trầm, anh đã đồng ý với Diệp Dương Minh là ở bên cậu ta.

Đồng thời, ở nơi xương quai xanh... vẫn còn lưu lại dấu ấn của Diệp Dương Minh.

Vết đỏ rõ ràng ẩn giấu dưới khăn quàng cổ... anh căn bản không cách nào giải thích tất cả chuyện này với tiên sinh.

Chỉ dựa vào bệnh thích sạch sẽ và cường thể từ trong xương tủy của tiên sinh, một khi bị tiên sinh phát hiện...

Anh sẽ không còn cách nào gần gũi với tiên sinh, ngay cả tư cách làm cái bóng bên cạnh hắn ta cũng không có... hoàn toàn mất đi.

Sắc mặt của quản gia thanh niên không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn hóa thành im lặng.

Dường như Diệp Chi Phong không ngờ tới phản ứng của Đỗ Lâm, sắc mặt hắn ta lập tức lạnh xuống.

Trong lòng hắn ta, mặc dù Đỗ Lâm đã không còn là món đồ chơi gọi là đến đuổi là đi, đã có một chút xíu trọng lượng, nhưng nhìn thấy thanh niên quản gia dùng im lặng để từ chối... Diệp Chi Phong chỉ cảm thấy trong lòng có loại cảm xúc bạo ngược đột ngột dâng trào.

—— Đứa bé này quả thật có loại ma lực kỳ dị...

—— Đây là lần đầu tiên hắn ta tức giận như vậy.

Ngón tay nắm vuốt cằm dưới của quản gia thanh niên không ngừng dùng lực, mãi cho đến khi nơi đó trở nên sưng đỏ khiến người ta đau nhức, Diệp Chi Phong mới cười khẩy một tiếng rồi chậm rãi buông tay ra.

“Trở về sẽ xử lý cậu.”

Ánh mắt lành lạnh đánh giá Đỗ Lâm, giống như đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.

“Đêm nay để nữ hầu tắm rửa sạch sẽ cho cậu.”

Đỗ Lâm: ...

Bầu không khí quỷ dị kéo dài không dứt, mãi đến khi xe con chậm rãi dừng lại trước cửa cô nhi viện Giang Châu, nó mới dịu xuống phần nào.

Vừa trải qua một trận hỏa hoạn, quá nửa mặt tường trong cô nhi viện đều bám đầy bụi bẩn đen nhẻm, rõ ràng là dấu vết do lửa cháy để lại.

Tài xế phía trước vẫn luôn im lặng quay đầu, thấp giọng nói ra.

“Ông chủ, đến cô nhi viện rồi.”