Chương 12.1

Ở Giang Châu, cái tên Diệp Chi Phong giống như một tấm danh thϊếp được in trên nhân dân tệ, có sức hấp dẫn cực lớn.

Phó viện trưởng của cô nhi viện Giang Châu là một người đàn ông hơi mập với khuôn mặt hiền lành hòa ái, viện trưởng đã bị trận hỏa hoạn trước đó không lâu cướp đi mạng sống, lúc này phó viện trưởng tạm thời lên thay.

Ông ta nghe nói người tới là gia chủ Diệp Chi Phong của nhà họ Diệp, đã sớm mong ngóng trông chờ trước cửa cô nhi viện, sắc mặt mang theo lo lắng và căng thẳng bất an.

“Ngài Diệp, chào mừng ngài... nào có nào có, đây là vinh hạnh của chúng tôi, một năm nhà họ Diệp quyên góp khoản tiền lên đến hàng triệu tệ cho cô nhi viện Giang Châu, nghe nói ngài đến, bọn nhỏ vô cùng vui vẻ.”

Ở cửa ra vào, phó viện trưởng vô cùng ân cần niềm nở khom lưng với người đàn ông, dáng vẻ nhún nhường quá mức lại toát vẻ hơi đột ngột và buồn cười, đỉnh đầu hơi hói gần như cúi thấp đến ngang hông.

Mà khi chạm tay với Diệp Chi Phong, phó viện trưởng không nhịn được run lên một cái.

Lành lạnh.

Làn da lạnh lẽo khiến ông ta không nhịn được nghĩ tới loài động vật bò sát tương tự rắn nào đó.

Trong khoảnh khắc cúi mình, ông ta cũng chú ý đến thanh niên đứng sau lưng Diệp Chi Phong.

—— Không biết có thân phận gì, cấp dưới sao? Hình như không giống lắm.

Nghe đồn, gia chủ nhà họ Diệp sẽ không quá mức gần gũi với người khác, mà khoảng cách thanh niên đứng lại rất gần Diệp Chi Phong, khuôn mặt xinh đẹp quá đáng, nhưng cũng lạnh lẽo quá đáng, cả người được bao bởi bộ vest màu đen trang trọng, làm bật lên cơ thể mảnh khảnh thon dài của anh.

—— Người tình sao?

Suy nghĩ này chỉ dạo một vòng trong đầu, cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Chi Phong, phó viện trưởng sợ hãi run rẩy, lập tức thu hồi ánh mắt của mình, lưng càng khom nhiều hơn chút.

Một suy nghĩ mơ hồ thoáng hiện trong đầu phó viện trưởng.

—— Diệp Chi Phong... dường như không hề thích người khác nhìn chằm chằm thanh niên có khuôn mặt khôi ngô kia.

Ông ta lập tức rủ mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bắt đầu giới thiệu một số tình huống của cô nhi viện.

Đặc biệt là vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn mới xảy ra gần đây của cô nhi viện.

Nhưng dường như Diệp Chi Phong không mấy để ý đến vụ việc ngoài ý muốn này, cũng không có ý định hỏi tội trách móc, khiến phó viện trưởng thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta tha thiết hỏi thăm ——

“Cho nên, ngài Diệp, lần này ngài tới... là muốn nhận nuôi một đứa bé sao?”

***

Trong văn phòng viện trưởng của cô nhi viện Giang Châu, phó viện trưởng đợi tại cạnh cửa, Đỗ Lâm đứng sau lưng Diệp Chi Phong, nhìn người đàn ông nhẹ nhàng lật xem thông tin của từng đứa trẻ trong cô nhi viện.

Ngón tay của hắn ta thon dài mà lành lạnh, trong văn phòng yên tĩnh, tiếng lật giấy càng thêm rõ ràng...

Giống như đang chọn hàng hóa, mấy cân thịt bày ra trước mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng kết cấu từng miếng thịt.

Khi lật đến một trang nào đó, ngón tay chậm rãi dừng lại.

Đỗ Lâm thấy được thông tin liên quan đến ‘Diệp Tú Ninh’.

Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp, trong lòng Đỗ Lâm thầm nghĩ, đây quả thật là một đứa nhỏ xinh đẹp.

Trong bức ảnh dán trên tờ thông tin, cậu bé có một khuôn mặt thanh tú xinh xắn, giống như tên mình, vẻ ngoài khá giống một cô gái, mái tóc vừa đen vừa bóng, tóc mái rất dài, nụ cười nơi khóe miệng dịu dàng ngoan ngoãn mà vô hại.

Chỉ là nụ cười nơi khóe miệng này quá mức xinh đẹp, quá mức miễn cưỡng, khiến cho người ta cứ cảm thấy cậu ta cũng không thật lòng cười trước ống kính... giống như đang bắt chước những đứa nhỏ cùng trang lứa với mình, cố gắng rèn luyện ra đường cong tiêu chuẩn.

Nhìn lâu luôn cảm thấy rằng, đứa nhỏ trong bức ảnh này, ban ngày sẽ nở nụ cười vô hại, giống như chiếc bánh bao trắng trắng mềm mềm làm nũng với bạn, nhưng nửa đêm sẽ chạy ra khỏi bức ảnh, nắm lấy ống quần bạn, kéo bạn đến một gian phòng chỉ thuộc về cậu ta.

—— Khi bạn muốn chạy trốn thì đã quá muộn... bạn đã hoàn toàn bị hình tượng mềm mại dịu dàng lúc ban ngày của cậu ta lừa dối.

—— Vô dụng, vô dụng thôi... bạn mới là chim hoàng yến của cậu ta, bạn mới là món đồ chơi mà cậu ta cầu được ước thấy.