Chương 13.2

Sau khi trở lại tổ trạch nhà họ Diệp, Diệp Chi Phong có việc cần đến công ty xử lý, bởi vậy ném đứa bé này cho Đỗ Lâm.

Nhìn chằm chằm đứa nhỏ không nói tiếng nào vùi mình vào trong khuỷu tay mình, lại nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Chi Phong, thanh niên tóc đen thầm nghĩ.

[Đỗ Lâm: Diệp Chi Phong cứ thế mà đi...? Vứt kẻ xấu lại cho tôi?]

[Lúc này giọng điệu của giấy da người mang theo cười trên nỗi đau của người khác: Tôi nói mà, ký chủ, nhân vật công chính nhìn trúng năng lực của cậu, muốn cậu nuôi con giúp hắn ta.]

[Đỗ Lâm mặt không cảm xúc: Không, cậu còn sót một chuyện, hắn ta muốn đêm nay tôi ngủ cùng hắn ta.]

[Giấy da người: ...]

Tổ trạch nhà họ Diệp rất lớn, trong căn phòng trống rỗng, đám nữ hầu quét dọn cúi đầu chào hỏi Đỗ Lâm, Đỗ Lâm cũng không yên lòng trực tiếp giao đứa bé này cho đám nữ hầu, để các cô mang nó đi tắm rửa.

Anh không quên, bên trong nguyên tác đứa trẻ này xấu xa cỡ nào.

Mặc dù bây giờ cậu ta nho nhỏ mềm mại, thoạt nhìn cực kỳ vô hại, nhưng ai biết trong lòng cậu ta suy nghĩ cái gì.

Hơi không hài lòng với phục vụ của nữ hầu, nói không chừng sẽ trực tiếp thiết kế khiến các cô ‘tử vong ngoài ý muốn’.

Đỗ Lâm đặt Diệp Tú Ninh xuống đất.

Cậu ta lặng lẽ đứng ở đó, im ắng không một tiếng động, cánh tay nhỏ gầy rủ xuống, mái tóc dài che đi phần lớn biểu cảm của cậu ta.

“Tiên sinh có việc phải đi, công việc của ngài ấy rất bận rộn, về sau ở nhà họ Diệp, tôi sẽ chăm sóc cậu.”

Đỗ Lâm nhẹ nhàng nói ra.

Anh nhìn cậu bé, thản nhiên nói: “Tên của tôi là Đỗ Lâm, cậu có thể trực tiếp gọi tôi là ngài Đỗ Lâm hoặc anh Đỗ Lâm.”

Đối với quản gia, nếu tiên sinh đã giao đứa bé này cho mình, vậy anh không thể vô trách nhiệm đổ cho người khác chăm sóc nó - đây là bản năng phục tùng của Đỗ Lâm.

Diệp Tú Ninh ngây thơ khẽ nghiêng đầu.

Cậu ta nhìn chằm chằm thanh niên với giọng nói lạnh nhạt trước mặt.

Tầm mắt cậu ta từ từ di chuyển từ cằm dưới xinh đẹp xuống dưới, mãi tới khi nhìn đến vết nhăn nheo dúm dó của áo vest chỗ trước ngực ——

Vừa rồi mình ‘sợ hãi’ vẫn luôn nắm lấy áo vest kia, sợi vải tốt nhất bị vò thành vô số nếp nhăn.

Diệp Tú Ninh lại cúi đầu nhìn tay Đỗ Lâm.

Ngón tay tinh tế, thon dài mạnh mẽ, khi ôm cậu ta, cậu ta có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên đó, nếu như mình ra sức xoa nắn, chắc hẳn lòng bàn tay đó sẽ chuyển đỏ.

“Đỗ Lâm...?”

Cậu bé thu hồi tầm mắt, do dự chốc lát rồi khẽ khàng gọi một tiếng.

Giống như là đang thử gọi ra tên của quản gia thanh niên, lại đưa tay túm lấy vạt áo của anh.

Nhìn chằm chằm kẻ xấu không biết đã gϊếŧ chết bao nhiêu người rồi, Đỗ Lâm do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi ở đây.”

Nghe thấy Đỗ Lâm trả lời, Diệp Tú Ninh chậm rãi chậm rãi nở nụ cười.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Đỗ Lâm, đôi mắt kia sáng trong rõ ràng, mang theo loại cảm giác thỏa mãn đầy kỳ dị.

Giống như có người đưa một đống bánh kẹo cậu ta thích ăn đến trước mặt cậu ta, cho cậu ta từ từ lựa chọn, bóc lớp vỏ ra.

—— Đây là một ‘đứa bé’... không cách nào cưỡng lại được cám dỗ.

“Vẫn là lần đầu tiên có người nói muốn chăm sóc em, lần đầu tiên có người ôm em lâu như vậy...”

“Anh Đỗ Lâm, em rất vui vẻ.”

Trong khoảnh khắc đó, nhìn khóe miệng mỉm cười của Diệp Tú Ninh, Đỗ Lâm cảm cảm thấy rùng mình sởn gai ốc.

Nụ cười của cậu bé không hề nhạt nhẽo như trong bức ảnh...

Đây là cảm giác thỏa mãn từ tận đáy lòng.

Giống như một con rối vốn không có sức sống đột nhiên đảo mắt bò ra khỏi cửa tiệm, đi đến trước mặt bạn.

Sâu trong vỏ đại não nảy sinh ra phản ứng khẩn cấp đối với nguy cơ, trong đầu Đỗ Lâm theo bản năng xuất hiện một chuỗi con chữ ——

—— Muốn trốn.

—— Nhất định phải trốn, mau trốn đi, không thể ở trước mặt đứa bé này quá lâu...

—— Nếu không... sau khi trong lòng trong mắt cậu ta đều là anh, anh sẽ bị cậu ta dùng vỏ bọc đường màu sắc sặc sỡ điểm xuyết lên ấn đường yếu ớt của mình, sẽ dùng bút màu và màu sắc mình yêu thích nhất, vấy bẩn toàn bộ bàn tay của anh.

Nhưng Đỗ Lâm không thể hành động.

Tất cả đều vì đóng vai nhân vật.

Đối với ‘quản gia’, anh căn bản không biết thế giới nội tâm của đứa bé này vặn vẹo đáng sợ cỡ nào, anh sẽ chỉ cảm thấy vui mừng vì vẻ ngoài ngoan ngoãn của cậu ta.

Dường như quản gia thanh niên trước mặt rất hài lòng với lời nói của cậu ta.

Anh cúi đầu xuống ‘ừ’ một tiếng, khuôn mặt trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt xuất hiện chút xíu ửng hồng, vô cùng mê người, giống như khi ở bên trong nhà họ Diệp lạnh lẽo này, lần đầu tiên có loại cảm giác được người ta dựa dẫm thế này.

Quản gia thanh niên do dự một chút, cuối cùng vẫn xoa lên đầu Diệp Tú Ninh.

Động tác dịu dàng.

Diệp Tú Ninh ngơ ngác cười một tiếng, cọ cọ bàn tay Đỗ Lâm, ôm chặt lấy Đỗ Lâm, chôn đầu mình trong l*иg ngực Đỗ Lâm.

Cậu ta nhìn ngón tay vốn bị thịt quả màu đỏ nhiễm bẩn của mình, lại chà sát lên sơ mi trắng bên trong áo vest đen của Đỗ Lâm.

Áo sơ mi trắng bị nước hoa quả màu đỏ tươi thấm lên, vô cùng bắt mắt.

Diệp Tú Ninh khẽ liếʍ môi.

[Ting —— kiểm tra đo lường —— kiểm tra đo lường —— ]

[Hình mẫu nhân vật: Kẻ xấu trong cô nhi viện —— Diệp Tú Ninh (?) —— độ thiện cảm: 40% ——]

[Tự thuật của nhân vật: Tốt quá đi... lần đầu tiên có người thật lòng thật dạ muốn chăm sóc tôi như vậy, tôi muốn vấy bẩn trái tim người này.]