Chương 13.1

“Tiên sinh, chào ngài... là ngài muốn nhận nuôi tôi sao?”

Thịt quả đỏ rực nhuộm lên móng tay cậu ta, đỏ như thể đang rỉ máu, phối hợp với móng tay trong mờ hồng hào tựa vỏ sò của đứa nhỏ, tạo nên sự tương phản kỳ dị.

Đỗ Lâm cúi người, cau mày nhìn đứa bé này, lên tiếng hỏi: “Diệp Tú Ninh?”

Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là cách gọi tên vô cùng đơn giản, nhưng giọng nói lạnh lùng trang nghiêm này hơi lên cao ở âm cuối... phảng phất như mang theo loại ảo giác quyến rũ nào đó.

Tiếng nói giống như mang điện giật, khiến cơ thể Diệp Tú Ninh khẽ run lên.

Đứa bé cúi đầu, trông mong nói: “... Vâng.”

Đỗ Lâm nhìn chằm chằm đứa bé này, cậu bé cúi đầu khiến tóc che gần hết khuôn mặt.

“Không phải tôi muốn nhận nuôi cậu, mà là chủ nhân của tôi muốn nhận nuôi cậu, tôi chỉ là quản gia của nhà họ Diệp thôi.” Đỗ Lâm thản nhiên nói.

—— Quản gia... nhà họ Diệp?

Diệp Tú Ninh chớp chớp mắt, trong đôi mắt ngập tràn vẻ ngây thơ.

Đỗ Lâm cúi đầu bế đứa bé này lên.

Cậu bé trong khuỷu tay rất nhẹ, cánh tay mảnh khảnh gầy gò, giống như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gãy.

Cũng không biết đứa bé này lớn lên trong cô nhi viện như thế nào, vậy mà gầy đến đáng sợ.

Trong lòng Đỗ Lâm thầm nghĩ.

—— Chính là dùng cánh tay mảnh khảnh gầy gò như vậy... đẩy người từ trên tầng cao xuống, sau đó ngụy trang thành chuyện ngoài ý muốn sao?

Đỗ Lâm ôm cậu ta, nói lời cảm ơn với nhân viên chăm sóc trung niên trên mặt ngập tràn quan tâm ở sau lưng, sau đó dẫn đứa bé đến chỗ Diệp Chi Phong.

***

Trong văn phòng viện trưởng âm u lạnh lẽo, Diệp Chi Phong buông tờ thông tin trong tay xuống, thản nhiên đánh giá đứa bé Đỗ Lâm đang bế.

Ánh mắt nhìn Diệp Tú Ninh không giống như đang nhìn ‘đứa con trai’ trên danh nghĩa của mình, mà còn lạnh lùng hơn cả nhìn một con mèo một con chó.

Thậm chí giống như mang theo cảm giác ác ý và đùa cợt.

—— Ác ý?

Sắc mặt Đỗ Lâm hơi cứng lại.

Người đàn ông đứng dậy, sải bước đi đến bên cạnh Đỗ Lâm.

Diệp Chi Phong cũng không thường hút thuốc, so với oắt con Diệp Dương Minh luôn trưng ra dáng vẻ công tử bột, trong miệng luôn ngậm điếu thuốc, thì Diệp Chi Phong, vì giữ gìn đầu óc sáng suốt và tỉnh táo để chấn chỉnh việc kinh doanh của nhà họ Diệp, hắn ta rất ít đυ.ng đến thuốc lá.

Chỉ là lần này, trong lúc đợi Đỗ Lâm mang đứa bé này đến, đầu ngón tay hắn ta kẹp một điếu thuốc, cũng không đưa lên hút, giống như chỉ đơn thuần ngửi mùi thuốc lá thôi.

Diệp Chi Phong đến gần Diệp Tú Ninh, đầu ngón tay của hắn ta khẽ rung, tàn thuốc rơi xuống cánh tay non mịn của cậu bé, khiến cậu bé run lên vì đau, bờ môi yếu ớt bỗng nhúc nhích, sợ hãi ôm chặt cổ Đỗ Lâm.

“Hóa ra còn biết đau.”

Diệp Chi Phong cười khẩy một tiếng.

“Tiên sinh...?”

Quản gia thanh niên do dự một chút, vẫn ôm lấy đứa bé đang sợ hãi không ngừng run rẩy này, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu ta, dường như trong đôi mắt phượng hơi nhướng lên mang theo vài phần cảm xúc không hiểu nổi.

Giống như không hiểu... vì sao chủ nhân của mình lại có thái độ thù địch sâu nặng như vậy đối với đứa bé này.

Diệp Chi Phong nhìn Đỗ Lâm, nét mặt dịu dàng sờ lên tóc Đỗ Lâm, trong giọng nói mang theo ý nghĩ sâu xa rợn cả tóc gáy.

“Đỗ Lâm, thích đứa bé này sao?”

Đỗ Lâm im lặng không trả lời.

Diệp Chi Phong thu tay về, lần nữa ngồi lại vị trí cũ.

Làn khói lượn lờ làm mờ đi phần nào cảm xúc trên mặt hắn ta, khiến cho người ta không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt hắn ta.

Đỗ Lâm do dự, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói ra: “Không thích.”

Mà âm cuối trong lời nói của quản gia thanh niên lại mang theo vài phần kiên định, giống như cuối cùng đã thông suốt điều gì.

“... Tôi chỉ thích tiên sinh.”

Không phải có phải là ảo giác của Đỗ Lâm hay không.

Khi anh nói xong câu kia, dường như bầu không khí trong phòng càng lạnh lẽo hơn.

Đứa bé trong lòng bởi vì bị Diệp Chi Phong dọa mà run rẩy cả người, lúc này cũng đã dừng lại, cánh tay ôm cổ Đỗ Lâm lại càng chặt hơn.

Giống như đang thể hiện sự không hài lòng khi vật sở hữu mình nhìn trúng... thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Diệp Chi Phong nghe vậy, bờ môi hơi nhếch, trên mặt lộ ra biểu cảm có vẻ là mỉm cười, cũng ôn hòa hơn trước mấy phần.

“Bé ngoan.”

Hắn ta xoa xoa đầu Đỗ Lâm, trong ánh mắt nơm nớp lo sợ của phó viện trưởng, ký tên lên thỏa thuận nhận nuôi.

Mà khi xác nhận viết ba chữ ‘Diệp Tú Ninh’, Diệp Chi Phong nheo mắt lại, không biết là nghĩ đến người nào.

“Diệp Tú Ninh à... Diệp Tú Ninh...”

“Đúng là một cái tên rất hay.”

Bút máy di chuyển, ký tên lên bản thỏa thuận, nét chữ của Diệp Chi Phong mang lại cảm giác giống như con người hắn ta, kiên định, quyết đoán, lạnh lùng, ngòi bút chuyển động trong lòng bàn tay giống như có thể dễ dàng chơi đùa vận mệnh của người khác.

Trở lại trên xe, Diệp Chi Phong sờ lên mặt Đỗ Lâm, cuối cùng cũng mang theo chút cảm giác thân thiết.

“Đêm nay tắm rửa sạch sẽ, ở trong phòng chờ tôi, ngoan.”

Liếc mắt thoáng nhìn đứa bé trong lòng Đỗ Lâm, mái tóc dài che đi toàn bộ biểu cảm trên mặt cậu ta, Diệp Chi Phong hững hờ nói ra.

Hắn ta dụi điếu thuốc trong tay.

“Về phần đứa bé này...”

Giống như đang nói vật trang sức treo trên cửa sổ xe.

“Tùy cậu nuôi thế nào cũng được, Đỗ Lâm, đừng gϊếŧ chết là được.”

***