Chương 15.3

Diệp Dương Minh thấy Đỗ Lâm im lặng, vẫn trưng ra dáng vẻ từ chối, lại càng tức giận hơn.

Cậu ta biết Đỗ Lâm không tin cậu ta.

Ở trong lòng anh, lão già kia có địa vị rất cao, nếu muốn đạp đổ thật sự vô cùng khó khăn.

Thế là, cậu ta siết chặt cái cằm của Đỗ Lâm, nói ra một bí mật.

Một bí mật được chôn giấu trong thế hệ trước của nhà họ Diệp.

“Lão già kia căn bản không phải con cái nhà họ Diệp... hắn ta, mẹ nó hắn ta cũng là đứa trẻ ở bên ngoài được nhà họ Diệp nhận nuôi! Là một tên tạp chủng!”

Diệp Dương Minh sầm mặt nghiến răng nói ra.

“Nếu như không phải sự tồn tại của mẹ tôi đe dọa tư cách kế thừa tài sản nhà họ Diệp của hắn ta... sao mẹ tôi có thể chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn chứ!”

“Cũng bởi vì bí mật này... cho nên bên cạnh hắn ta có rất ít người thân cận, chỉ cần có người tra ra được cái gì đe dọa đến địa vị của hắn ta ở nhà họ Diệp, Diệp Chi Phong sẽ trực tiếp xử lý sạch sẽ bọn họ!”

“Cho dù từng có sự thân thiết tiếp xúc da thịt... lão già kia cũng sẽ không bỏ qua.”

“Đỗ Lâm, cmn anh cho rằng anh có thể trở thành ngoại lệ của hắn ta sao?”

Đỗ Lâm nghe vậy, khuôn mặt hơi run rẩy.

Anh nhìn thấy tiến độ thăm dò nội dung cốt truyện thoáng cái tăng thêm 15%, từ đó biết được hơn phân nửa lời nói của nhân vật thụ chính Diệp Dương Minh là thật, hoàn toàn không phải ác ý bôi nhọ Diệp Chi Phong.

Đỗ Lâm: ...Cái gì? Thật kí©h thí©ɧ, vậy mà nhân vật công chính lại không phải người nhà họ Diệp???

Trong khoảnh khắc này, cuối cùng Đỗ Lâm cũng hiểu được ghi chú Diệp Chi Phong và Diệp Dương Minh [không có quan hệ máu mủ] trong nội dung cốt truyện ban đầu mà giấy da người đưa ra rồi.

Rõ ràng là chú cháu... vì sao lại không có quan hệ máu mủ.

Ban đầu anh còn tưởng rằng nội dung cốt truyện ban đầu bị che đậy, hóa ra còn giấu ẩn ý khác.

Vậy kẻ xấu Diệp Tú Ninh thì sao?

Nếu Diệp Tú Ninh đã không phải con của Diệp Chi Phong, vậy có khi nào cậu ta là nòi giống thật sự của nhà họ Diệp?

Đỗ Lâm chôn suy nghĩ này dưới đáy lòng.

“Thì có sao... tôi căn bản không quan tâm đến việc tiên sinh có phải người nhà họ Diệp hay không.” Quản gia thanh niên thăm thẳm nhìn Diệp Dương Minh.

Vẻ mặt anh giống như, cho dù phía trước là bẫy rập thợ săn dày công chuẩn bị cho anh, anh vẫn bằng lòng vui vẻ giẫm vào.

“Lúc ấy tiên sinh cứu tôi ra khỏi chiếc xe vỡ nát... nếu như không có tiên sinh, vậy sẽ không có tôi bây giờ, tôi chỉ quan tâm đến con người của tiên sinh, chứ không phải địa vị của ngài.”

“Tôi tin rằng, tiên sinh sẽ không đối xử với tôi như vậy.”

Do dự một chút, Đỗ Lâm giật giật khóe miệng, trong ánh mắt toát ra cảm xúc kiên định, càng tô điểm thần thái tựa ngọc thạch cho đôi mắt đen nhánh kia.

“Cho dù có đối xử với tôi như vậy... cũng là tôi tự nguyện.”

“Ngu ngốc.”

Diệp Dương Minh nghe thấy vậy, nghiến răng nói một tiếng.

Bàn tay đặt lên cổ Đỗ Lâm, đầu ngón tay của chó săn nhỏ không có cảm giác thô ráp của cầm súng giống như Diệp Chi Phong, mà chỉ có một bầu nhiệt huyết của thiếu niên.

Nóng hổi gần như thiêu đốt.

“Lão già kia vẫn luôn trưng ra bộ mặt đạo đức giả, năm đó cũng nói với mẹ tôi như vậy, nói sẽ giúp đỡ mẹ tôi trong cuộc tranh đấu giữa mẹ tôi và anh trai ruột của mẹ tôi, nói sẽ chăm sóc tốt cho tôi, nói nể tình mình cũng coi như là anh trai của mẹ tôi... kết quả thì sao?”

Diệp Dương Minh cúi đầu nhìn chằm chằm Đỗ Lâm, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình đã vỡ vụn, đau đớn khôn nguôi.

“Tôi mới là cậu chủ nhà họ Diệp chân chính... mà bây giờ toàn bộ nhà họ Diệp đều là của hắn ta, ấn tượng của người ngoài về tôi cũng chỉ là một công tử bột không nên thân, không ai biết rằng, đâu có chút xíu tài nguyên nào của nhà họ Diệp nằm trong tay tôi chứ...”

“Tôi còn sống, đều nhờ vào mẹ tôi quỳ xuống mặt đất cầu xin hắn ta thương xót.”

“Tôi không có cái gì cả... chỉ có cái tên được viết trên gia phả do hắn ta bố thí cho.”

Cậu ta nhìn chằm chằm Đỗ Lâm, sắc mặt dần trở nên vặn vẹo.

Bây giờ, khó khăn lắm cậu ta mới đem lòng yêu thích một người, khó khăn lắm trái tim mới biết rung động...

Mà đợi đến khi mình vừa thông suốt được tình cảm của mình đối với anh không phải một trò đùa, cũng không phải là một quyết định để chọc tức lão già kia...

Kết quả người này nói cho cậu ta biết, lão già kia đã chìa tay ra với anh rồi.

Thế là anh ném mình lại, hấp tấp muốn chạy về phía lão già kia.

Quan hệ hình thành do uy hϊếp trước đó đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa.

—— Sao trên đời này lại có chuyện ngây thơ như vậy.

Diệp Dương Minh nhìn vẻ mặt từ chối đầy lạnh lùng của Đỗ Lâm, trong lòng đau đớn đến độ hít thở không thông.

“Dù sao anh cũng thích lão già kia như vậy, còn đồng ý đêm nay ngủ cùng hắn ta, vậy trước hết để tôi nếm thử xem mùi vị của anh như thế nào...”

Trên khuôn mặt anh tuấn kiệt ngạo nặn ra nụ cười dữ tợn.

Cậu ta hung hăng ép Đỗ Lâm lên cánh cửa.

“—— Chi bằng để tôi tới kiểm tra cơ thể anh giúp lão già kia.”