Chương 21: Tâm, Rất Đau

Thấy đám người trầm mặc, Triệu lão cũng lên tiếng nói: “Còn có quý khách nào ra giá cao hơn hay không?”

Đám người trầm mặc, Hạ Hầu Vân ra giá, vẫn như cũ vượt qua tâm lý ranh giới cuối cùng của bọn hắn.

Lão tổ của Hạ Hầu nhất tộc đã đến ngưỡng cửa tọa hóa, Hạ Hầu Vân tuyệt đối là sẽ điên cuồng ra giá, tới khi đạt được viên Huyền Đô Ngọc Chiếu Đan này!

Lại tiếp tục tranh đoạt, liền xem như đạt được Huyền Đô Ngọc Chiếu Đan, giá cả cũng sẽ lên đến tình trạng không hợp thói thường.

Điều này khiến tất cả mọi người là có chút không thể nào tiếp thu được.

Dù sao lão tổ Thần Phủ cảnh trong tộc bọn hắn cũng chưa tới ngưỡng cửa tọa hóa, còn có hi vọng tự mình đột phá...

Mà lúc này, Mặc Cơ ở bên cạnh Sở Hư bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Thế tử, vị Hạ Hầu Vân này thật ra là Âm Nguyên Lưu Ly Thể, chính là thể chất đỉnh lô tuyệt hảo.

Chẳng qua hiện nay Hạ Hầu nhất tộc đã không có lực lượng che chở nàng, cho nên vẫn luôn ẩn nấp không hiện thân..."

Âm Nguyên Lưu Ly Thể?

Lông mày của Sở Hư hơi nhíu, trong lòng hơi động.

Âm Nguyên Lưu Ly Thể chính là một cái thể chất đỉnh lô, nếu là có thể cùng nàng song tu, liền có thể thái âm bổ dương, có lợi ích to lớn!

Sở Hư nhìn qua thần sắc của thiếu nữ bởi vì đạt được Huyền Đô Ngọc Chiếu Đan mà nhẹ nhõm rất nhiều, trên mặt nở một nụ cười...

...

Mà viên Huyền Đô Ngọc Chiếu Đan này, cũng là trực tiếp đẩy bầu không khí của cuộc đấu giá lên cao trào!

Lần lượt từng món bảo vật trân quý xuất thế, Thần Linh chi bảo, thần dược linh thực, công pháp thần thông.

Cơ hồ đều có thể thấy tất cả bí bảo trên cuộc đấu giá, thậm chí là một vài bảo vật trân quý chưa bao giờ nghe qua!

Đám đại nhân vật nhao nhao xuất thủ, hao tốn cái giá không nhỏ bỏ một chút bí bảo vào trong túi.

Mà Sở Thiên nhìn qua cảnh tượng này, trong lòng hâm mộ đến cực điểm.

Hắn, kỳ thật là không hợp với cái tên “Quyền quý” nhất...

Dưới sự chèn ép của Trưởng công chúa, tài nguyên tu hành của hắn trên cơ bản đều là tự mình thu hoạch, giống như một cái tán tu vào sinh ra tử.

Mà đám tử đệ thế gia này, cũng là bởi vì xuất thân tốt, nên có thể hao tốn tài phú to lớn để tranh đoạt chí bảo!

Điều này khiến cho Sở Thiên cảm thấy cực kỳ không công bằng!

Dựa vào cái gì?

Sở Thiên lạnh lùng thấp giọng nói: “Ha ha, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!”

Tô Vi Nhiễm ở bên cạnh tự nhiên cũng nghe được câu nói này, lông mày của nàng không khỏi hơi nhíu lên.

Trong lòng không biết đã là lần thứ mấy sinh ra cảm giác chán chường với Sở Thiên.



Nếu là trước kia, nàng còn cho rằng Sở Thiên bởi vì thân thế, trong lòng không cam lòng.

Nói không chừng còn có thể thương hại Sở Thiên hơn, nghe vậy liền sẽ an ủi.

Nhưng mà bây giờ trải qua mấy lần hiểu lầm kia, khoảng cách giữa Tô Vi Nhiễm và Sở Thiên càng ngày càng xa.

Hiện tại lại nghe được Sở Thiên mỉa mai, trong lòng càng là bực bội.

Kẻ ăn không hết?

Nàng Tô gia, nhưng cũng là một trong những kẻ “đó” a...

Ngay lúc này, Triệu lão lại cười tủm tỉm lấy ra một cái bảo vật.

Món bảo vật này kia là một gốc thần hoa.

Gốc thần hoa này lộng lẫy đến cực điểm, trên mặt cánh hoa có từng đầu đại đạo vờn quanh, tản ra khí tức cực kì rét lạnh, thậm chí cũng đông kết hư không xung quanh.

Đám người cũng cảm thấy đến nhiệt độ trong Vạn Tượng Lâu này, cũng giảm xuống mấy độ!

Triệu lão cảm thán nói: "Gốc thần hoa này, chính là Huyền Hàn Thần Hoa, sinh trưởng ở nơi sâu nhất của một dòng sông băng cực lạnh, ba vạn năm mới mọc ra một đóa.

Chỗ trân quý liền không cần lão hủ phải nhiều lời, giá khởi điểm là năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm!"

Gốc thần hoa này đích thật là cực kì trân quý, thế gia cũng nhao nhao mở miệng nói: “Tám trăm vạn linh thạch!”

“Một ngàn vạn!”

Mà đôi mắt của Tô Vi Nhiễm cũng sáng lên, trong lòng sinh ra một cỗ khát vọng.

Nàng tu luyện chính là một bộ Thiên giai công pháp «Thiên Nguyên Huyền Băng Kinh», tu luyện chính là thuộc tính băng, mà gốc Huyền Hàn Thần Hoa này, đối với việc tu hành của nàng có tác dụng lớn!

Nghĩ tới đây, Tô Vi Nhiễm liền muốn mở miệng nói: “Một ngàn hai trăm vạn.”

Thấy Tô Vi Nhiễm xuất thủ, một chút thế lực e ngại quyền thế của Tô gia, không còn mở miệng.

Nhưng mà cũng có mấy vị đệ tử thế gia với xuất thân bất phàm vẫn như cũ mở miệng tranh đoạt, bọn hắn cũng cực kì cần gốc Huyền Hàn Thần Hoa này.

Mặc dù Tô gia thế lớn, nhưng mà bọn hắn cũng không để tâm quá nhiều.

Lại nói, tranh đoạt bảo vật ở cuộc đấu giá thật sự là quá bình thường, bọn hắn cũng không lo lắng sẽ đắc tội Tô gia.

Trong chốc lát, Huyền Hàn Thần Hoa cũng đã lên đến mức giá kinh khủng - ba ngàn vạn linh thạch thượng phẩm!

Mà Sở Hư thấy Tô Vi Nhiễm mở miệng, trong mắt lóe lên một tia thần sắc quỷ dị, trực tiếp mở miệng nói: “Ba ngàn ba trăm vạn!”

Thấy ngay cả Sở Hư cũng xuất thủ, những đệ tử thế gia kia cuối cùng cũng từ bỏ.

Ba ngàn ba trăm vạn linh thạch thượng phẩm, đã là giá tiền cực kì kinh khủng.

Chứ đừng nói chi là Sở Hư cũng mở miệng, bọn hắn cũng không muốn đồng thời tranh đoạt với hai đại siêu cấp thế lực Tố Thần Hầu phủ và Tô gia!



Mà Tô Vi Nhiễm cũng không nghĩ tới Sở Hư cũng xuất thủ tranh đoạt, nàng suy tư một lát, vẫn là cắn răng, nói: “Ba ngàn năm trăm vạn!”

Nàng đích xác là rất cần gốc Huyền Hàn Thần Hoa này, chỉ bất quá ba ngàn năm trăm vạn cũng đã đến giới hạn của nàng.

Tô gia đích thật là rất hiển quý trong đương kim thần triều, nhưng mà chỉ vừa mới quật khởi được mấy trăm năm.

Nội tình so với Tố Thần Hầu phủ, vẫn là có chênh lệch cực lớn.

Nhưng mà để cho Tô Vi Nhiễm ngoài ý muốn chính là, Sở Hư lại không có ra giá lần nữa!

Lấy nội tình kinh khủng kia của Tố Thần Hầu phủ, ba ngàn năm trăm vạn tuyệt đối sẽ không để ở trong lòng, vậy liền chỉ là có một loại khả năng.

Chính là Sở Hư đang phóng thích thiện ý với nàng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Vi Nhiễm cũng là hơi cảm động.

Lúc trước nàng bái phỏng Sở Hư, kỳ thật liền đối với Sở Hư đã có sự thay đổi lớn.

Cộng với việc lúc trước Sở Hư nể mặt nàng, bỏ qua cho Sở Thiên.

Hiện tại lại không cùng nàng tranh đoạt gốc Huyền Hàn Thần Hoa này, phóng thích thiện ý.

Để cho trong lòng Tô Vi Nhiễm không khỏi đối với Sở Hư sinh ra hảo cảm rất lớn.

Vị Tố Thần Hầu Thế tử này, căn bản cũng không có âm độc tàn ác giống như những gì Sở Thiên nói.

Ngược lại là trang nhã lịch sự như thế!

Tô Vi Nhiễm nhẹ giọng nói: “Đa tạ Thần Hầu Thế tử từ bỏ, Vi Nhiễm vô cùng cảm kích.”

Mà âm thanh của Sở Hư cũng truyền đến: “Tô tiểu thư không cần phải khách khí.”

Sở Thiên ở một bên chỉ có thể nhìn cảnh tượng này, nhìn Tô Vi Nhiễm tựa hồ là càng ngày càng có ấn tượng tốt với Sở Hư, trong lòng của hắn không khỏi khẩn trương.

Hắn biết rất rõ, Sở Hư dối trá và ác độc tới cỡ nào.

Chỉ là Sở Hư quá am hiểu ngụy trang, thế nhân đều không biết rõ bộ mặt thật của hắn.

Nhưng mà Sở Thiên có thể khẳng định, Sở Hư lấy lòng Tô Vi Nhiễm, nhất định là có mục đích đen tối!

Sở Thiên thấp giọng khuyên bảo với Tô Vi Nhiễm: “Vi Nhiễm, ngươi phải cẩn thận tên Sở Hư đó, hắn nhất định là không có hảo ý, khẳng định là muốn tính kế ngươi!”

Nghe được Sở Thiên vẫn đang lải nhải nói xấu Sở Hư.

Tô Vi Nhiễm nhíu mày, không nhịn được nói: “Tại sao ngươi nhất định phải có thành kiến với Thế tử nhiều đến thế?”

Sở Thiên nghe vậy, ngơ ngác nhìn qua thần sắc không kiên nhẫn của Tô Vi Nhiễm.

Tâm hắn, rất đau...