Chương 22: Lợi Dụng

Cung Nguyệt Sương ở một bên thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa cười ra tiếng!

Sở Thiên người này thật sự là quá mức tự cho là đúng, cho rằng Tô Vi Nhiễm có thể tin tưởng hắn vô điều kiện.

Lại không biết rằng, Tô Vi Nhiễm là một vị thiên chi kiều nữ tâm cao khí ngạo, trước đó chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, có giao tình với Sở Thiên.

Nếu Sở Thiên có thể vẫn luôn hào sảng kiên nghị như trước kia, nói không chừng còn có thể có cơ hội tạo nhiều hảo cảm cho Tô Vi Nhiễm hơn.

Thế nhưng Sở Thiên người này, lại nhiều lần phát cáu với Tô Vi Nhiễm?

Hắn cho rằng hắn là ai?

Tên Sở Thiên này, biểu hiện gần đây thật sự là quá mức không thể chấp nhận được.

Đến mức hiện tại Tô Vi Nhiễm cũng đã là thất vọng với Sở Thiên đến cực điểm!

Bất quá trong lòng Cung Nguyệt Sương cũng cực kì kính sợ thủ đoạn của Sở Hư.

Thủ đoạn của vị Thế tử của Tố Thần Hầu phủ này thật sự là quá mức lão luyện.

Mặc dù nói là không có đại kế sách gì, nhưng mà chỉ bằng những việc nhỏ như vậy, liền khuếch đại thêm nhược điểm của Sở Thiên.

Cũng là để cho khoảng cách giữa hai người Sở Thiên và Tô Vi Nhiễm càng lúc càng lớn!

...

Cuộc đấu giá tiếp tục bắt đầu, Sở Thiên chỉ là ngơ ngác đứng sau lưng Tô Vi Nhiễm, nhìn qua vị thiếu nữ này.

Trong lòng cực kì thống khổ.

Hắn cảm thấy, Tô Vi Nhiễm đã từng bước rời xa hắn, mà hắn lại bất lực về chuyện này...

Sở Thiên chỉ có thể là ép buộc bản thân tập trung ánh mắt vào cuộc đấu giá.

Những chí bảo này thật sự là bảo vật cực kì trân quý, ở trong mắt Sở Thiên, đại đa số đều là bảo vật cấp lam sắc và tử sắc.

Chỉ đáng tiếc là, mặc dù những bảo vật này là cực kì trân quý.

Nhưng cũng là giá ở trên trời, bị kêu đến một con số trên trời, đều là hơn ngàn vạn linh thạch thượng phẩm.

Sở Thiên chỉ là nghe xong giá cả, đầu óc cũng đã có chút choáng váng...

Mà Sở Thiên lại nghĩ đến quyển địa đồ kia, tâm lại đang rỉ máu.



Vật kia chính là chí bảo cấp bậc kim sắc a!

Ngay cả những chí bảo trong cuộc đấu giá này, cũng đều là cấp bậc lam sắc và tử sắc, món địa đồ kia, tuyệt đối là một trận cơ duyên tuyệt thế!

Chỉ là đáng tiếc... Bị tên Sở Hư kia chiếm đi!

Nghĩ tới đây, Sở Thiên liền như muốn phát điên!

Mà lúc này, Triệu lão cũng là lấy ra một cái hộp ngọc mới, mặc dù trên mặt hắn vẫn như cũ mang theo tiếu dung, nhưng lại có chút phức tạp.

"Món bảo vật tiếp theo, chính là một cái cổ ngọc, cái cổ ngọc này chính là bảo vật được lưu truyền từ thời đại Thượng Cổ.

Có công hiệu có thể trấn áp tâm ma, bất quá tựa hồ tấm cổ ngọc này chỉ có một nửa.

Nửa mảnh còn lại, Vạn Tượng Lâu ta cũng không có tìm được..."

Mà Sở Thiên thấy tấm cổ ngọc này, đột nhiên đứng lên!

Thần sắc hắn kích động đến cực điểm, dưới sự gia trì của vọng khí thuật, hắn cảm giác được, phẩm chất của tấm cổ ngọc này chính là kim sắc!

Mà bộ dạng của tấm cổ ngọc này cũng để hắn cũng cảm thấy cực kì quen thuộc, cùng tấm cổ ngọc kia của hắn cơ hồ là một!

Mà Sở Thiên cũng có thể cảm giác được, tấm cổ ngọc kia cũng là phát ra luồng nhiệt, tựa hồ là cực kì khát vọng tấm cổ ngọc của cuộc đấu giá!

Bọn chúng vốn dĩ là một đôi!

Một khi hai cái cổ ngọc này kết hợp lại với nhau, tất nhiên là sẽ mang đến một công hiệu không tưởng tượng nổi!

Tim Sở Thiên đập thình thịch, trước đó hắn bỏ qua một trận cơ duyên tuyệt thế.

Trận cơ duyên tuyệt thế này, hắn nhất định phải nắm chặt!

Mà Sở Thiên cũng là nhanh chóng tính toán tài sản của bản thân một phen, mặc dù hắn không có bao nhiêu linh thạch.

Nhưng mà những năm gần đây, hắn cũng nhặt được không ít bảo vật.

Nếu là bán đi những bảo vật này, cũng hẳn là có thể tích lũy được mấy chục vạn linh thạch.

Chỉ bất quá, muốn tiêu hao tài sản của hắn gần như không còn...

Mà giờ khắc này Triệu lão cũng nói: “Bởi vì cũng không phải là hoàn chỉnh, cho nên tấm cổ ngọc này, giá khởi điểm là mười vạn linh thạch thượng phẩm!”

Nhưng lại không có người mở miệng.

Mặc dù tấm cổ ngọc này là cổ vật từ thời đại Thượng Cổ, nhưng mà không trọn vẹn.



Mặc dù có công hiệu trấn áp tâm ma, nhưng mà còn có rất nhiều bảo vật trấn áp tâm ma, đám người không có nhiều hứng thú với tấm cổ ngọc này.

Sau một lát, cũng chỉ có lác đác mấy vị có chút hứng thú với tấm cổ ngọc này ra giá.

“Mười một vạn linh thạch!”

“Mười ba vạn!”

...

Trong mắt Sở Thiên lóe lên tinh quang, tất cả mọi người đều không nhìn ra chỗ trân quý của tấm cổ ngọc này, chuyện này với hắn mà nói là một tin vui!

Lập tức liền muốn ra giá.

Nhưng mà lời nói vừa đến khóe miệng, lại bị hắn nuốt xuống.

Hắn nhớ tới Sở Hư, hắn biết rõ mình là cái đinh trong mắt Sở Hư, tất nhiên là sẽ nhằm vào chính mình.

Nếu như mình mở miệng ra giá, thế thì Sở Hư rất có thể sẽ tranh đoạt!

Sở Hư chính là Thế tử của Tố Thần Hầu phủ, hắn rất rõ ràng nội tình của Tố Thần Hầu phủ.

Thậm chí còn có lãnh thổ của sáu đại hoàng triều ở thời đại Thượng Cổ làm đất phong, linh thạch và của cải nhiều nhất nước!

Sở Hư nếu là mở miệng tranh đoạt, tự mình là tuyệt đối không có hi vọng cầm tới tấm cổ ngọc này...

Sở Thiên nhìn qua Tô Vi Nhiễm, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Vi Nhiễm, ngươi có thể có thể giúp ta đi đấu giá tấm cổ ngọc này, nếu ta mở miệng, thì nói không chừng tên Sở Hư kia cũng sẽ ra tay tranh đoạt...”

Tô Vi Nhiễm nhíu mày, nhưng mà nhìn thần sắc khẩn cầu kia của Sở Thiên, trong lòng vẫn là mềm nhũn.

Mặc dù nàng đối với Sở Thiên có chút thất vọng, nhưng mà dù sao trước đó cũng có thâm tình với Sở Thiên.

Nàng yên lặng gật đầu, lập tức lên tiếng nói: “Hai mươi vạn linh thạch!”

Sở Thiên thấy Tô Vi Nhiễm bằng lòng, trong lòng vui mừng.

Lấy thiện ý của tên Sở Hư đó dành cho Tô Vi Nhiễm, thì hẳn là sẽ không tranh đoạt tấm cổ ngọc này với Tô Vi Nhiễm đi...

Mặc dù nói cử động lần này có chút lợi dụng Tô Vi Nhiễm, nhưng mà ở trước mặt cơ duyên tuyệt thế.

Sở Thiên cũng không để tâm lắm...