Chương 18: Chủ nhân chủ nhân có phải anh có người khác rồi không?

Lạc Uyên theo bản năng lùi về phía sau, vừa vặn tránh đi, tự nhiên giải thích, lúc đối diện với tầm mắt đối phương thì phát hiện là một cô gái trẻ tuổi, sắc mặt ửng hồng, hoảng sợ thất thố nhìn hắn.

Lạc Uyên đang muốn tránh ra lại phát hiện hộp cơm giữ ấm trên tay cô, chỉ là cơm nhà thông thường nhưng được làm rất tinh xảo, thoạt nhìn khiến cho người giác cảm giác hương vị rất ngon.

“Cái này là do cô làm?” Lạc Uyên hỏi.

Cô gái cắn môi, đỏ mặt gật đầu: “Là, là tôi, nếu ngài không ngại…” Ngài có muốn thử chút không?

Cô còn chưa nói xong Lạc Uyên lại hỏi: “Tại sao không ăn cơm ở nhà ăn công ty? Đồ ăn nhà ăn không ngon sao?”

Là tập đoàn lớn đương nhiên hiểu được việc kích động tinh thần tích cực của nhân viên rất quan trọng cho nên phúc lợi của công ty rất tốt. Nhà ăn có cả món Hoa và món Tây, món ăn phong phú đa dạng, hương vị không thua gì khách sạn bên ngoài, ngon đến mức một số nhân viên còn đau buồn bỏ việc vì béo lên.

Lạc tổng thấy trong công ty thế nhưng có người thà dành thời gian làm bento mang đi ăn thay vì ăn trong nhà ăn nên không khỏi thắc mắc có phải trình độ đầu bếp thụt lùi không?

Cô gái sửng sốt, ấp úng nói: “...Tôi, tôi quen ăn đồ tự làm hơn.”

Lạc Uyên nhíu mày, tựa hồ không hiểu lắm, “Công ty cung cấp đồ ăn và chỗ ở vì để tạo cho nhân viên một môi trường làm việc tốt, nếu thật sự không thích, có thể đề xuất món ăn mà mình muốn ăn với nhà ăn. Buổi sáng còn phải làm cơm rất lãng phí thời gian, với lại việc ăn ở nhà ăn cũng rất hữu ích cho việc giao lưu với các đồng nghiệp. "

Vành mắt của cô gái đỏ lên, có lẽ bị hắn nói đến không chịu nổi, như chịu không ít oan ức, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Ừm...Tôi biết sai rồi.”

Lạc Uyên càng buồn bực, mình đã nói sai cái gì à?

Hắn cau mày liếc mắt nhìn, phát hiện trên thẻ tên viết cái gì đó Oánh, sau đó cũng không quản nữa, xoay người lưu loát rời đi, hắn không có chú ý đến lúc rời đi đầu ngón tay của cô gái trở nên trắng bệch, dùng lực đến nỗi thiếu chút nữa bóp nát hộp cơm.

Lạc Uyên rất nhanh vứt chuyện này ra sau đầu, hắn là tổng giám đốc nên có rất nhiều chuyện phải làm, việc không quan trọng đương nhiên sẽ không nhớ kỹ.

Điều Lạc Uyên quan tâm nhất bây giờ là trở lại văn phòng mở trò chơi, nhanh chóng làm quà tặng cho Tô Đường.

Màn hình hiện ra một cái phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ.

"Người nhỏ" như biết hắn đến lập tức nhảy dựng lên, ngưỡng mặt phấn khởi nói: “Chủ nhân ngài tới rồi!”

Lạc Uyên kinh ngạc, “Cậu dọn phòng?"

Tô Đường Chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Ừm."

Lạc Uyên cảm thấy có chút vui mừng.

Tô Đường lại nói: “Có phải anh không thích chơi trò chơi đúng không? Hay là có cái gì không muốn làm? Tôi làm với anh.”

Lạc Uyên càng thêm kinh ngạc, tên nhóc này mỗi ngày đều chơi game xem hoạt hình, sao tự nhiên lại đổi tính.

Tô Đường suy nghĩ rất đơn giản, cậu là vì muốn lấy lòng hắn nha. Bởi vì dạo này Lạc Uyên ít online hẳn, cậu rất lo lắng liệu có phải Lạc Uyên đang mập mờ với nữ chính không, nhất định phải dời đi chú ý của hắn, cậu tạm thời kìm nén bản tính của mình để trở thành một nhân vật game đáng yêu.

Lạc Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Tôi không có gì muốn làm, cậu vẫn nên chơi game của cậu đi, tôi có việc quan trọng cần làm.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Đường suy sụp, như một cây cải thảo héo úa.

[Điểm hảo cảm của Tô Đường -10.]

Tô Đường: [Haiii, chủ nhân của ta quả nhiên thay lòng đổi dạ, không còn yêu ta nữa.]

Lạc Uyên nhìn lời tường thuật, dở khóc dở cười: “Tại sao cậu lại chú ý đến việc tôi làm cái gì, chỉ cần cậu vui vẻ là được.”

Tô Đường nằm sấp trên thảm, biến thành một cái bánh mềm mại, mếu máo nói: "Bởi vì tôi nghĩ anh cũng sẽ vui vẻ." Tâm trạng tốt không thiếu tình yêu sẽ không dễ dàng bị ấm áp của nữ chính câu đi mất.

Lạc Uyên nhìn "Người nhỏ" đáng yêu, lại nhìn một hàng chữ nhỏ nhỏ đó, trái tim không khống chế được đập mạnh, có hơi ngây người.

Tô Đường không đợi được đáp lại nhoài người về phía trước, mềm nhũn kêu: “Chủ nhân ~ chủ nhân ~ chủ nhân ngài đừng không để ý tới tôi nha, có phải ở bên ngoài ngài có người khác rồi phải không?”

Lạc Uyên vỗ trán, nói: “Đừng có gọi tôi như vậy.”

Tô Đường cười ngây ngô vô tội: “Nhưng đây là tên của anh, tôi không gọi anh là chủ nhân thì gọi gì? Rõ ràng tên này hay như vậy~”

Tô Đường: [Ha ha, đáng đời.]

Lạc Uyên: “....” Bỏ đi.