Chương 5

Cuộc phỏng vấn đã diễn ra được một thời gian, giọng nói xen lẫn với chút âm điệu có phần méo mó: "Theo cậu… cậu muốn thế nào?" "Trong công việc này, ai mà không muốn phấn đấu chứ?" "Một cái cây sống sót qua mùa đông, qua gió và tuyết, nhưng nó vẫn sẽ vô dụng cho đến khi mùa xuân tới. "Cậu ấy không thể chịu đựng được, vì vậy không có gì để nói."Tôi đã thấy nó sai ngay từ đầu rồi."

……

"Thật lãng phí 10 năm."

Hệ thống phục hồi. Không biết từ Mục Du lại đi lấy gậy từ khi nào, anh ngồi lên tay ghế sô pha, dựa vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Bên ngoài cửa sổ là khu phố buôn bán sầm uất, vẫn sáng rực rỡ vào ban đêm. Tuyết rơi cũng không ảnh hưởng đến sự nhộn nhịp của thành phố. Những con người bận rộn đi đi lại lại, trong thành phố nóng hơn vùng ngoại ô, và gió bị cản lại bởi các tòa nhà cao tầng. Ngay cả khi màn đêm dày đặc đã buông xuống, vẫn có những ánh đèn rực rỡ len lỏi giữa bầu trời.

Những ánh đèn neon đầy màu sắc đó, xuyên qua cửa sổ kiểu Pháp, bao phủ ánh trăng cuối cùng.

Mục Du đang chờ đợi câu trả lời, nhưng dường như anh không vội.

Mục Du không vội. Anh không muốn đi đâu và làm bất cứ điều gì. Anh chỉ muốn rời đi.

"Cậu và Yến Chuẩn..."

Hệ thống vô thức hiển thị một câu, nhưng thật sự không quen miệng, liền đổi giọng : "Mục Du và Yến Chuẩn."

"Dư Mục là thầy giáo của Yến Chuẩn. Từ năm 5 tuổi đến 14 tuổi, anh ấy đã dạy Yến Chuẩn gần mười năm."

Nó nói: "Ở một khía cạnh nào đó, Dư Mục đã hủy hoại cuộc sống của Yến Chuẩn."

“Theo một ý nghĩa nào đó thì là vậy”.

Tổng bộ truyền đến tư liệu, mấy chữ này được in nghiêng lại đậm, rất rõ ràng.

“Bởi vì chúng ta chỉ xem cốt truyện theo một góc nhìn, lại còn không được hoàn chỉnh.” Hệ thống giải thích, “Lai lịch của vai ác rất phức tạp…… Cuối cùng sẽ đi lên con đường kia, chưa chắc chỉ bởi vì một sự kiện hay là vì một người nào.”

Tư liệu chỉ có tác dụng để tham khảo, còn lâu mới đủ để bao quát một đoạn đời người để người làm nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ.

Lời này nói rất đúng, Mục Du gật đầu, ấn nút xác nhận việc tiếp nhận thông tin.

……

Vào năm Yến Chuẩn năm tuổi, Dư Mục được cha mẹ hắn thuê, trở thành thầy của hắn.

Phụ trách giảng dạy chương trình học biểu diễn của Yến Chuẩn.

—— Này xem như tương đối dễ nghe, là một cách nói tương đối đường hoàng.

Yêu cầu nói trắng ra, là “Phụ trách dẫn đường để Yến Chuẩn thích nghi được nhân vật ở trước màn ảnh, trở thành một người lý trí, khiến mọi người chán ghét, không xứng để sống sót”.

Bản thân Dư Mục chính là một tồn tại lãng phí không khí. Cậu ta là một biên kịch, viết ra không ít kịch bản xuất sắc, một thời cũng rất có danh tiếng, được đánh giá là có thiên phú dị bẩm, tương lai rộng mở.

Đáng tiếc là vào cái vòng kia không lâu, Dư Mục đã không còn giữ được chính mình, những xa hoa hào nhoáng ập vào đầu khiến cậu ta bị mắc kẹt lại trong đó.

Trước khi được cha mẹ Yến Chuẩn âm thầm thuê, Dư Mục đã lăn lộn bản thân đến mức thành kẻ vô dụng. Cậu ta đã sớm không viết ra được thứ gì đứng đắn, trừ bỏ một tấm túi da ngăn nắp có thể tính là dọa người, là bên trong đã sớm hỗn độn thành một đống ruột bông mục nát, làm việc ngông cuồng không chút kiêng kỵ, có thể làm bất cứ chuyện gì vì tiền.