Chương 10: Chăm sóc

Sau khi nôn xong, Trình Mặc mở chai nước súc miệng mấy lần, nhìn người đàn ông trên giường vẫn im lặng.

Ân Duệ vừa mới nghe xong một cuộc điện thoại, thấy cô đi ra liền để một tấm thẻ lên bàn, nói với cô: “Trong thẻ có một trăm nghìn, cho tôi số điện thoại di động của cô, lần sau tôi liên lạc trước với cô.”

Trình Mặc đọc một dãy số, người đàn ông gật đầu một cái, mặc quần áo tử tế xoay người rời đi.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Trình Mặc suy đoán hẳn là đầu bên kia của bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nếu không đêm nay chắc chắn anh sẽ ngủ lại ở đây một đêm.

Người đàn ông kia đi, cô ở chỗ này không có gì để làm, cô liền tắm rửa, sau đó cũng rời đi.

Trình Mặc cho là ít nhất nửa tháng sau, cô và anh mới gặp lại nhau, cô không nghĩ chỉ ba ngày sau đó, đã nhận được tin nhắn của anh.

Người đàn ông gửi cho cô một địa chỉ, bảo cô mua một số nguyên liệu nấu ăn và đến càng sớm càng tốt.

Trình Mặc nhìn địa chỉ này suy nghĩ một chút mới phát hiện đây là ở vùng ngoại ô.

Cô bắt xe taxi, khoảng nửa giờ sau thì tới nơi.

Hiện tại Trình Mặc đứng ở trước cửa căn biệt thự, lấy chìa khóa ra, đẩy cửa đi vào.

Bên trong nhà có chút tối tăm, rèm cửa sổ đều kéo kín, cũng không mở đèn, Trình Mặc đứng ở cửa thích ứng bóng tối một chút, sau đó mới đi vào trong.

Căn nhà lớn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cô cùng tiếng sột soạt của túi ni lông, cô chậm rãi đi đến giữa phòng khách, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên từ ghế sô pha.

“Lại đây.”

Trình Mặc dừng chân một chút, quay người đi về phía nơi phát ra âm thanh.

Cách càng gần, mùi máu tanh càng nồng, Trình Mặc đi vòng từ phía sau đến ghế sô pha và nhìn thấy người đàn ông cởi trần.

Nơi bả vai của Ân Duệ quấn băng vải

“Khóa cửa lại đi, đèn ở bên cạnh cửa.”

Trong giọng nói của người đàn ông hiện ra chút mệt mỏi, Trình Mặc để thức ăn trong tay xuống đất, quay đầu khóa trái cửa lại, mở đèn lên.

Cả căn nhà sáng lên, cô đi về chỗ xách hai túi ni lông lớn dưới đất lên, nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông trên ghế sô pha.

Một cánh tay của Ân Duệ đặt ở trên trán, gương mặt tuấn tú bị bóng đen che khuất, băng gạc trên vai thấm máu, trên cơ thể trần trụi có mấy vết bầm tím và vết dao, dường như đã được xử lý qua rồi.

“Đi làm cơm đi, tôi không ăn ớt xanh."

Người đàn ông vẫn nhắm hai mắt như cũ, giọng nói trầm thấp.

Trình Mặc rời ánh mắt khỏi người anh, chuyển sang quan sát tứ phía, sau khi xác định vị trí, cô xách túi rau xanh đi về phía phòng bếp.

Phòng bếp rất rộng rãi, cách bài trí cũng vô cùng đơn giản, những thứ nên có đều có, cô đặt hai túi nguyên liệu nấu ăn để lên bàn, sau đó mở tủ lạnh ra xem một chút, rồi lại đóng vào.

Thảo nào bảo cô đi mua rau, tủ lạnh trống trơn, lục tung căn phòng bếp, Trình Mặc cũng chỉ tìm được một bộ đồ ăn và mấy loại gia vị, cô lấy ra một ít rau cải, rửa sạch rồi xào thành hai món.

Trình Mặc tìm một hồi nhưng vẫn không tìm được gạo để ở đâu, cũng may lúc tới đây cô có thuận tay mua thêm hai túi mì gạo, nếu không thì bữa ăn này không có món chính rồi.

Nửa tiếng sau, Trình Mặc bưng hai món ăn kèm đơn giản và hai bát mì lên trên bàn, không đợi cô gọi, ngửi được mùi thơm của đồ ăn, người đàn ông đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới ngồi thẳng trước bàn ăn trong phòng bếp.

Nhìn hai món xào trên bàn, lông mày của Ân Duệ nhíu lại.

“Tôi nói là mình không ăn ớt xanh."

Trình Mặc dưa cho anh tô mì lớn, còn mình thì giữ lại tô mì nhỏ.

“Tôi cũng chưa ăn cơm, tôi thích ăn ớt xanh."

Ân Duệ ấn vào vùng thái dương đau nhói của mình, không nói gì nữa, anh chán ghét đẩy đĩa ớt xanh về phía cô, gắp một đũa mì lớn, bắt đầu ăn.

Trình Mặc chậm rãi thưởng thức mì, bình tĩnh nhìn động tác của anh.

Thông qua mấy lần tiếp xúc, Trình Mặc biết Ân Duệ là một người đàn ông rất đặc biệt, nhìn anh ăn vội vàng như vậy, đoán chừng đã bốn bữa rồi không ăn gì, không khí trong phòng hơi ngột ngạt, hẳn là hai ngày nay không mở cửa thông gió, trong thùng rác có hai vỏ bánh mì, nhìn bộ dáng của anh có thể khá chắc bình thường anh đều giải quyết bữa ăn qua loa, bởi vì lúc này trong người đang khó chịu, cho nên mới gọi cô qua chăm sóc.