Chương 16

Xe chạy gần một giờ, Trình Mặc nằm ở băng ghế sau lặng lẽ ghi nhớ đặc điểm của từng tòa nhà cao tầng lướt qua cửa kính xe, cho dù Ân Duệ không tới cứu cô, cô cũng phải biết mình đang ở đâu, để tìm ra hướng trốn thoát.

Phía trước hai người mải buôn chuyện trên trời dưới đất, không quay đầu nhìn cô lấy một cái, cũng có thể là bởi vì cô hành động quá cẩn thận nên không bị hai người họ cảnh giác.

Đến trước cửa của một ngôi biệt thự ở ngoại ô, Trình Mặc nhắm hai mắt lại, để hai người kia đưa mình xuống xe.

Có hai con chó ngao Tây Tạng bị trói ở cổng biệt thự, vừa thấy có người tới thì lập tức gầm lên, gã đàn ông gầy gò sợ hãi run tay, suýt nữa đã ném Trình Mặc xuống đất.

"Con mẹ nó, mày sợ cái gì, nâng cho cẩn thận!”

Tên mập không thích dáng vẻ nhát gan của tên gầy nhất, trợn mắt nhìn anh ta.

Tên gầy sợ hãi nhìn hai con chó, gắng gượng bế Trình Mặc vào trong.

Ở cổng có hai người đàn ông mạnh mẽ mặc vest đen, cao hơn một mét chín, bắp tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trông rất cường tráng.

“Chúng tôi vội giao người cho Anh Hồ, phiền hai người mở cửa một chút, cảm ơn.”

Tên mập cũng có chút sợ hai người này, nghe nói hai người bọn họ từ trên chiến trường ra, đã gϊếŧ rất nhiều người, tay nhuốm rất nhiều máu, đẳng cấp khác hẳn với mấy người bắt cóc quèn bọn họ, chỉ nhận mấy vụ nhỏ nhặt, mỗi lần nhìn thấy hai người này, tên mập đều cảm thấy như có một luồng khí chết chóc đang lao thẳng về phía mình, khiến trái tim anh ta run rẩy.

Hai người đàn ông cường tráng nhìn bọn họ một lúc lâu, sau đó nhìn vào người phụ nữ họ đang bê, gật đầu rồi một trong hai người quay ra mở cửa.

Tiếng chó sủa trở nên dữ dội hơn, tiếng xiềng xích va chạm vang lên rất kêu, bầu không khí có chút buồn bực.

Trình Mặc hiểu được sự lo lắng của hai người này, đáy lòng cô thầm trở nên cảnh giác hơn.

Diện tích của biệt thự rất lớn, hai người khiêng Trình Mặc đi trong sân khoảng năm phút, rốt cuộc mới vào trong biệt thự.

Trong phòng khách ở tầng một, có mấy người đang ngồi trên ghế sô pha, trong đó chiếc ghế ở chính giữa dành cho một người đàn ông tuấn tú nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt, Hổ Ca trong lời tên mập và tên gầy trước đó có nhắc tới đang cười nói ha hả với người đàn ông nhợt nhạt kia, quan sát một chút có thể nhận ra Hổ Ca đang cố gắng làm hài lòng người đàn ông này.

"Đại ca, đã mang người tới rồi ạ."

Hai người họ khiêng Trình Mặc đứng ở cửa, Hổ Ca liếc mắt nhìn sang người bên cạnh họ, một người đàn ông mặc đồ Samurai, bên hông còn có một thanh kiếm Samurai bước tới, đôi mắt như chim ưng của anh ta liếc nhìn hai người, tên mập và tên gầy bất an đứng tại chỗ, trong lòng thấp thỏm không yên.

Hai người họ sợ nhất người đàn ông này, họ đã tận mắt chứng kiến anh ta chém kẻ phản bội làm đôi, khiến cả hai giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

Người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn nhìn họ một lúc lâu, sau đó mới gật đầu với Hổ Ca, người đang ngồi trên ghế sô pha và ngoắc ngoắc tay với bọn họ.

Cặp đôi mập gầy đưa Trình Mặc vào trong, đứng yên trước ghế sô pha.

Hổ Ca liếc nhìn Trình Mặc mà bọn họ khiêng tới, gật đầu một cái: "Người phụ nữ này lớn lên quả nhiên không tồi, khó trách Ân Duệ tìm cô ta nhiều lần như vậy."

Người đàn ông mặt mũi nho nhã ngồi ở vị trí chính giữa nhìn Trình Mặc, tròng mắt mịt mờ tối tăm, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, mở miệng nói: "Đúng là rất xinh đẹp.”

Giọng nói này truyền vào tai của Trình Mặc, thân thể cô trong nháy mắt căng thẳng.

“Tại sao anh ta lại ở đây?”

Phát hiện lông mi khẽ run lên của cô, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên: Thật trùng hợp, Trình Mặc.

“Anh xem nên xử lý người này thế nào ạ?”

Hổ Ca hỏi một cách vô cùng cung kính, người đàn ông cười nói: "Tự các anh quyết định đi, chẳng qua tôi chỉ tới đây xem kịch vui một chút mà thôi, không dính vào những chuyện này."

Hổ Ca nhanh chóng gật đầu, nói với tên mập: “Thả cô ta xuống ghế sô pha, hai người có thể lui xuống rồi.”

“Vâng, Hổ Ca!”

Tên mập và tên gầy thả Trình Mặc xuống ghế sô pha, khom người lui ra ngoài, cho đến khi bọn họ ra cửa mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lên xe, tên gầy lái xe, trong lòng vẫn không thôi sợ hãi: “Mỗi lần trở lại, tôi đều sợ hãi. Mà này, người đàn ông đó là ai thế?"

Tên mập suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Trước đây tôi có gặp qua một lần, Hổ Ca gọi người đó là Kiều nhị gia, hình như là boss lớn của Hổ Ca, một nhân vật lớn vô cùng trâu bò đó.”

Tên gầy thán phục, mặt đầy sùng bái.

"Khí chất đó, thật là tuyệt, chỉ ngồi yên ở đó thôi, rõ ràng miệng cười, nhưng vẫn khiến cho người ta rét run trong lòng, tôi muốn quỳ xuống trước anh ta luôn!”