Chương 2

Chương 2

Trong phòng bao rất náo nhiệt, những người khác vừa uống rượu vừa tán tỉnh, có người đã bắt đầu cởϊ qυầи hành động rồi, Lý Tài Nhân bên cạnh cũng đưa cậu em xấu xí ngắn cũn của mình ra, ép nó vào bên trong hoa huyệt của người phụ nữ, rõ ràng người phụ nữ kia không hề có cảm giác gì, song vẫn ôm lấy có anh ta, khoa trương kêu lên, “Thật là thoải mái mau hơn chút nữa.”

Chỉ có Trình Mặc và Ân Duệ ở phía bên này là vẫn không động đậy gì như cũ, hai người cùng có chung một biểu cảm, thay phiên nhau nâng ly rượu lên uống cạn, như thể đang ngâm ngầm so tài xem ai sẽ say trước vậy.

Tên mập ở bên cạnh cũng không duy trì được quá lâu, nhanh chóng bắn ra, thời gian chưa đến hai phút, cả người anh ta đã run rẫy trút hết ra ngoài.

Anh ta ngồi trên ghế sô pha, còn người phụ nữ dáng dấp không tệ kia lại quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy hứng thú mà liếʍ sạch thứ dơ bẩn của anh ta dưới sàn nhà.

Trình Mặc quay đầu nhìn gương mặt của người đàn ông ở bên

cạnh. rửa mắt minh.

An Duệ vừa nghịch ly rượu, vừa nhìn cô, đột nhiên khóe môi cong lên, anh kéo thân thể cô vào sát người mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trình Mặc không nghĩ tới anh lại đột ngột hôn minh như vậy, sau một phút kinh ngạc, cô phát hiện hương vị của người đàn ông này không tệ, liền ngoan ngoãn để anh cắи ʍút̼ môi mình.

Lý Tài Nhân ngồi bên cạnh có chút kinh ngạc, Ân Duệ đi theo anh ta năm năm, chưa từng tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào, trước đây anh ta cũng phải vài mỹ nữ tới hầu hạ anh, song tất cả đều bị anh từ chối, từng có một khoảng thời gian. Lý Tài Nhân nghĩ Ân Duệ thích nam giới, cho tới khi một đàn em nói với anh ta, Ân Duệ thích sạch sẽ, lúc đó anh ta mới hiểu, hóa ra là Ân Duệ sợ bẩn.

Sau đó Lý Tài Nhân cũng cất công sai người tìm hai xử nữ về cho Ân Duệ, nhưng anh vẫn từ chối như cũ, thời gian lâu dần, anh ta sinh ra chút tò mò, Ân Duệ rốt cuộc thích kiểu phụ nữ như thế nào, cho tới hôm nay, cuối cùng anh ta cũng biết rồi, thì ra kiểu phụ nữ như vậy mới là kiểu Ân Duệ thích.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Ân Duệ buông tha đôi môi sưng đỏ của cô, anh liếʍ liếʍ môi, nâng ly rượu lên, để cô uống hết.

Trinh Mặc ngoan ngoãn làm theo ý anh, người đàn ông dưỡng như rất thích dáng vẻ này của cô, đầu ngón tay lau đi giọt rượu còn sót lại bên môi cô.

“Lát nữa đi cùng tôi.”

Hình ảnh ân ái dâʍ ɭσạи liên miên không ngừng ở xung quanh khiến cho Trinh Mặc rũ mắt, thấp giọng nói: “Được.”

Trước khi rời đi, đoàn người ném hai chồng tiền lên bàn, tất

cả đều là tiền bọ cho mấy cô gái kia.

Trinh Mặc nhàn nhạt liếc nhìn mấy cô gái quần áo xốc xếch đang ngồi túm lại một chỗ để chia tiền, Ân Duệ chú ý tới tầm mắt của cô, chủ động nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo ra khỏi phòng bao.

Đoàn người lái xe rời đi, Ân Duệ và Lý Tài Nhân chào tạm biệt nhau, sau đó anh một mình đưa cô đi thuê phòng.

Thời điểm xuất thẻ căn cước thuê phòng, Trình Mặc lướt thấy thông tin cá nhân của anh, cô nhanh chóng xác nhận là giả, cô thật sự rất muốn biết họ tên thật của người đàn ông này.

Cầm thẻ mở phòng hai người một trước một sau đi vào trong thang máy.

Trình Mặc thông qua lớp kính trong thang máy, quan sát người đàn ông kia, dáng cao chân dài, quần áo cũng là loại có thương hiệu, với bề ngoài như vậy, đi trên đường rất dễ để thu hút ánh nhìn của phụ nữ.

Thang máy đến nơi, người đàn ông bước ra ngoài trước, Trình Mặc kéo lọn tóc mai đang rũ xuống trước ngực ra sau tai.

Cà thẻ mở khóa phòng. Ân Duệ thay dép rồi nói với cô: “Tôi đi

tắm, cô có muốn đi chung không?"

“Không cần đầu

Trình Mặc không có thói quen tắm chung cùng người khác, quả quyết từ chối.

Người đàn ông nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng tắm.

Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có minh tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ nhà tắm.

Trình Mặc nhìn tứ phía xung quanh, treo túi của mình lên cây treo quần áo, cởi sẵn quần áo trên người ra, dù sao lát nữa cũng phải cởi, so với việc để người đàn ông kia làm, cô càng muốn tự mình cởi ra hơn.

Không khoác thêm áo tắm, sau khi cô cởi chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng ra thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trên giường, chờ người đàn ông di ra.