Chương 3

Câu chuyện thứ hai – Chương 3: Màn dạo đầu

An Duệ tâm khá lâu, lúc anh ra ngoài đã là nửa tiếng sau, Trình Mặc đang ngồi trên giường chơi điện thoại di động.

Thấy anh đi ra, cô lập tức bỏ điện thoại di động xuống, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Người đàn ông nhìn thân thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hoàn mỹ của cô, động tác lau tóc ngừng một lát, anh đã từng tưởng tượng cơ thế của cô sẽ như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ nó lại đúng với tâm ý của anh như thế, hai gò bồng đào căng bóng, hai chân thon dài thẳng tắp, thực sự khiến anh vô cùng hài lòng.

Trình Mặc lướt qua bên cạnh anh, đi vào trong phòng tắm, người đàn ông thu hồi tầm mắt, tiếp tục lau tóc.

Lúc Trình Mặc đi ra, Ân Duệ đang nằm trên giường xem trận

bóng đá.

Thời gian vẫn còn sớm, còn chưa tới mười giờ, bọn họ còn có

thời gian để dày và nhau.

Người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trong chăn, Trinh Mặc đứng ở trước ngăn tủ lúc tìm một hồi, cầm lên một hộp bαo ©αo sυ nói: “Anh size gia

Người đàn ông liếc nhìn chiếc hộp trong tay cô, nói: “Cầm hộp size lớn nhất.

Tay của Trình Mặc ngừng một lát, tầm mắt di chuyền dọc theo cơ thể anh, đáng tiếc phần lớn cơ thể đều bị che phủ, cô không nhìn thấy được gì hết.

Ân Duệ bị ánh mắt của cô làm cho nhíu mày một cái, thấp giọng nói: “Tới đây."

Lấy ra một hộp size lớn nhất, Trình Mặc đi tới mép bờ giường, sau đó ngồi quỳ lên trên giường.

Cầm lấy cái hộp trong tay cô. An Duệ lấy ra một cái, vứt ra trước mặt cô.

“Đeo vào cho tôi."

Người đàn ông vén chăn lên một cái, lộ ra thân thể cường trắng bên trong

Trình Mặc đánh giá thân thể của anh, ngoan ngoãn xé chiếc bαo ©αo sυ kia ra, ngồi xếp bằng trong lòng anh, dưới cái nhìn thâm trầm của anh, một tay nắm lất vật khổng là cứng ngắc kia, tay còn lại thì đeo bao vào.

Cô chưa từng ăn ái cùng với ai, cho nên dĩ nhiên không biết cách đeo bao giúp người khác, vì thế mà động tác của cô không máy lưu loát. Ân Duệ cũng không thúc giục có, ngồi tựa lưng vào đầu giường, cứ như vậy mà quan sát nhất cử nhất động của cô.

Mất một khoảng thời gian khá lâu mới có thể đeo được chiếc bao trơn kia vào, kích thước vừa vặn.

Người đàn ông một tay giải phóng cho cây gây thịt cứng rắn

đã không thể chịu đựng được nữa của mình, một tay đẩy cô

ngã xuống.

Trinh Mặc nằm trên khuôn ngực rắn chắc của anh, thở hồn hen.

Ân Duệ vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô, ra lệnh: "Cô tự mình ngồi lên đi."

Lần đầu tiên sẽ rất đau, cô biết chuyện này, cô sợ đau, nhưng lại không sợ ăn ái.

Cô gỡ tóc của mình ra, dựa vào người anh, vươn đầu lưỡi liềm

láp cơ ngực màu đồng của anh.

"Một..."

Người đàn ông nên lên một tiếng, ngón tay để bên người khế nhúc nhích.

Thấy anh không ngăn cản, Trình Mặc không ngừng di chuyển, ngón tay trắng nõn vuốt ve cơ bắp săn chắc, đầu lưỡi ướŧ áŧ lướt qua đầu ngực nhỏ hông hồng

Đầu ngực là điểm nhạy cảm của Ân Duệ, anh cau mày, nhịn

không được suýt nữa đã bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Thấy anh có thể chấp nhận được. Trinh Mặc nhắm mắt lại. ngâm vào hai đầu ngực hơi nhô cao, thỉnh thoảng lại hút vào một cái, có lúc lại khẽ cắn, ngón tay mảnh khảnh chạm xuống lỗ hoa của anh, kí©h thí©ɧ âʍ ѵậŧ.

Người đàn ông này dĩ nhiên sẽ không giúp cô, vì vậy để bớt say, cô chỉ có thể tự minh thực hiện màn dạo đầu.

Du͙© vọиɠ ẩn núp thật lâu trong cơ thể bộc phát mãnh liệt, Ân

Duệ lạnh lùng thúc giục: "Ngồi lên."

Trinh Mặc buông tha đầu ngực của anh, xoa xoa huyệt động đã chảy ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠, cô dựng thẳng người, sau đó tách ra môi âʍ ɦộ của minh, nhằm thẳng vật to dài nam tính mà ngồi xuống.

Trinh Mặc biết phá trinh sẽ đau, nhưng không nghĩ tới lại đau như vậy.

Cô cắn môi, khỏe mắt hàm chứa một một giọt lệ, cô hít thở một hơi thật sâu, lại ngồi xuống.

Cảm giác tê dại vì đau đớn suýt chút nữa đã khiến cô kêu lên thành tiếng, có chống tay trên cơ bụng của người đàn ông, nhẹ nhàng thở dốc.

Ân Duệ cũng không chịu nổi, huyệt thịt của phụ nữ chặt chẽ ấm áp, thịt non bao quanh cự vật của anh, điên cuồng cần mυ"ŧ khiến anh cảm thấy vừa đau vừa thoải mái.