Chương 4

Câu chuyện thứ hai – Chương 4 (H)

Trong lúc nhất thời, hai người đều không ai động đây, dưới đáy mắt của Trinh Mặc hiện lên một tầng hơi nước, cô cắn môi, quật cường không phát ra một tiếng rên vì đau đớn.

Qua một lúc lâu, cảm giác đau dần dần biến mất, bên trong âʍ ɦộ đã dần thích nghi với cự vật to lớn kia, còn tiết ra một chút dâʍ ŧᏂủy̠, giảm bớt ma sát gây ra sự đau đớn.

Bụng dưới căng cứng khó chịu, người đàn ông hiển nhiên không muốn nhịn nữa, anh không chút thương tiếc nắm lấy vòng eo thon thả của cô, giải phóng dươиɠ ѵậŧ đang bị đè ép khó chịu trong dũng quần, vừa được ra ngoài, dươиɠ ѵậŧ lập tức dựng thẳng rồi nhắm ngay tiểu huyệt người phụ nữ mà cắm vào, một tia máu đỏ từ nơi giao hợp của hai người chảy ra, làm ướt phần lông ở nơi tư mật của anh.

Mùi máu tanh và màu đỏ đã kí©h thí©ɧ bản năng đi săn đang say ngủ của n Duệ, anh nheo mắt lại, trong con người hiện lên một tia lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi

Hai bàn tay to lớn của anh nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trình Mặc, thân người cô lên xuống theo nhịp điệu của anh. hai gò bồng đào đong đưa trước mắt anh, nụ hoa căng tròn đứng ở phía trước có sức quyến rũ chết người. Ân Duệ liềm môi một cái, há mồm ngậm lấy đầu ngực của cô, khẽ lấy rằng cán.

Sự căng chặt phía dưới khiến cô đau đớn không thôi, điểm nhạy cảm phía trên lại đang bị anh chơi đùa, nụ hoa yếu ớt truyền tới sự đau nhói, Trinh Mặc cuối cùng vẫn không nhịn được, từng tiếng rêи ɾỉ thoát ra qua kẽ răng và bờ môi đỏ mong.

Giọng nói của Trinh Mặc không phải loại đem đến cho người ta cảm giác ngọt ngào, tuy nhiên lại rất để lại dư âm trong lòng người, trong trẻo, lạnh lùng, còn có một tia khăn khăn, Ân Duệ lúc ấy muốn cô, không chỉ bởi vì dáng dấp cô hợp khẩu vị của anh, mà còn bởi vì giọng nói của cô, cũng là loại mà anh thích.

Tiếng rêи ɾỉ khẽ khàng của Trình Mặc giống như một chiếc lông vũ quét qua trái tim anh, khiến nó cảm thấy hơi ngứa ngáy, Ân Duệ một tay nắm eo cô, một tay nắm lấy đôi bồng đào của cô mà tùy ý nắn bóp.

Cây gậy thịt cường tráng ra vào liên tục trong động huyệt đầy nước, Trình Mặc rêи ɾỉ không ngừng, hai tay vịn vào hai bắp tay anh, bị động tiếp nhận sự va chạm của anh.

Đầu dươиɠ ѵậŧ căng phồng chọc mở đường âʍ đa͙σ khít khao, tiến vào sâu thăm dò động huyệt, vật nam tính của người đàn ông đâm vào nơi non mềm, gân xanh dày đặc cọ xát vào điểm G mẫn cảm nhất của cô, nhịp điệu ra vào càng lúc càng nhanh, không biết từ khi nào cảm giác đau đớn khó chịu dần dần biến mất, một luồng điện nhẹ di chuyển từ huyệt khẩu mẫn cảm lan ra khắp cơ thể, thân thể căng cứng của Trình Mặc thả lỏng, eo cũng mềm nhũn ra.

Kɧoáı ©ảʍ dâng trào, từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra từ huyệt động, thấm ướt côn ŧᏂịŧ dũng mãnh của người đàn ông, càng tạo điều kiện thuận lợi cho cự vật ra vào.

Dươиɠ ѵậŧ chưa từng làm lần nào màu sắc sạch sẽ nhưng bộ dáng lại vô cùng hung tợn, chọc đến mức lỗ nhỏ căng ra đến cực hạn, không có một khe hở, thậm chí phần thịt bên mép còn bị căng chặt đến mức chuyển sắc trắng.

Côn ŧᏂịŧ bị từng lớp thịt mềm mại co bóp chặt chẽ làm cho da đầu Ân Duệ tê dại, anh bị kí©h thí©ɧ khiến tốc độ ra vào càng nhanh hơn, tiểu huyệt ướŧ áŧ da^ʍ thuỷ bị dươиɠ ѵậŧ quấy phá phát ra tiếng nước nhóp nhép vang vọng trong phòng.

Trình Mặc cố gắng kiềm chế tiếng rêи ɾỉ của mình, nhưng kɧoáı ©ảʍ của thân thể thì không làm giả được, cô nắm cánh tay của Ân Duệ, trên gương mặt tinh xảo của cô nổi lên một tầng đỏ ửng.

“A... Đừng...”

Người đàn ông bỗng nhiên trở mình đè cô xuống giường, nâng lên một bên chân dài của cô, tiếp tục cắm vào một lần nữa, cây gậy cường tráng nam tính rút ra lại hung hãn đâm vào, xuyên qua trùng trùng điệp điệp lớp thịt non mềm mà chọc thẳng vào nơi sâu nhất, chạm đến cửa tử ©υиɠ của cô.

Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, hai tay của Trình Mặc chống lên cơ ngực rắn chắc của anh, đôi môi đỏ mọng hé mở, sự tỉnh táo trong mắt dần dần biến mất, chỉ còn lại sự mê ly.

“Quá sâu rồi, a... a... a...”

Hoa huyệt cực phẩm kẹp đến mức trán Ân Duệ nổi đầy gân xanh, anh ép sát người xuống, thân người Trình Mặc cũng theo đó mà bị gấp lại, anh cúi đầu hôn lên môi cô, chặn lại những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều kia, thân dưới co bóp rất nhanh, Ân Duệ ra vào mạnh mẽ khoảng một nghìn lần, sau đó anh mới dồn lực đâm lần cuối cùng, chọc đến cổ tử ©υиɠ của Trình Mặc rồi bắn ra đầy bαo ©αo sυ.

Cơ thể của Trình Mặc lay chuyển dưới người anh, kɧoáı ©ảʍ của sự cao trào tràn ngập trong cô, cả người cô nhũn ra, mềm mại như nước.