Chương 20

Tốc độ xe rất nhanh, Trình Mặc không mất tới nửa giờ đã đến địa chỉ Ân Duệ nói.

Đây là một thành phố cũ, mọi người đã di dời gần hết, thành phố rộng lớn như vậy nhưng không còn lại mấy gia đình.

Sau khi đến một căn nhà gỗ, Ân Duệ xuống xe mở cửa, Trình Mặc lái xe vào trong sân, cửa xe đóng lại, Ân Duệ dẫn Trình Mặc vào nhà.

Căn phòng rất đơn sơ, đồ đạc đều mang phong cách của những năm chín mươi, Ân Duệ bảo Trình Mặc ngồi trên sô pha, sau đó lấy hộp y tế ra, nói với cô: "Cởϊ qυầи áo ra."

Trình Mặc cởi bỏ bộ quần áo trắng đã nhuộm đỏ, từ chối sự giúp đỡ của anh, "Tôi sẽ tự làm, anh xử lý vết thương cho mình trước đi."

Ân Duệ cau mày, đi tới nhìn vết thương trên eo cô, thấy máu chảy ra cơ bản đã ngừng chảy, anh mới yên tâm chăm sóc vết thương của mình.

Hai người im lặng ngồi trên sô pha, mỗi người tự xử lý vết thương của mình.

“Tại sao cô lại biết bắn súng?”

Động tác Trình Mặc ngừng một lát, cô cũng biết Ân Duệ nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng mà cô đã chuẩn bị xong lớp ngụy trang, thực ra lúc đó cô hoàn toàn có thể tránh được nhát dao đỏ để không bị thương, nhưng như vậy thì quá lộ liễu.

"Tôi đã từng đến một câu lạc bộ bắn súng trước đây, cảnh nổ súng bắn người thật đáng sợ."

Ân Duệ nhìn đôi môi tái nhợt cùng đầu ngón tay hơi run rẩy của cô, cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ lẳng lặng băng bó nốt cho bản thân, sau đó giật lấy băng gạc trong tay cô, cắt đứt động tác vụng về của Trình Mặc, quấn quanh eo cô vài vòng.

Cánh tay cường tráng của người đàn ông luồn qua tay, ôm lấy eo Trình Mặc, quanh mũi cô nồng nặc mùi của anh.

Bầu không khí mơ hồ không thể giải thích được, sau khi băng bó xong, Ân Duệ không rời đi mà ôm cô vào lòng, một tay quàng qua vai cô, một tay đặt sau ót cô, anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô như thế.

Trình Mặc nằm trong vòng tay anh, đôi mắt đờ đẫn, lúc này cô đột nhiên có chút nghi ngờ, không biết những gì cô làm bây giờ là đúng hay sai?

Đêm đến, Ân Duệ thay quần áo và tìm áo sơ mi cho Trình Mặc.

"Ở đây không có quần áo nữ, mặc tạm vào đi."

Trình Mặc cầm lấy áo sơ mi của anh, gật đầu một cái, không chút ngại ngùng cởi áσ ɭóŧ trước mặt anh, ném sang một bên rồi mặc vào.

Chiếc áo sơ mi hơi cũ, hiển nhiên đã bị Ân Duệ mặc đi mặc lại nhiều lần, có mùi bột giặt, Trình Mặc mơ hồ ngửi thấy mùi của anh.

Áo sơ mi của Ân Duệ mặc trên người cô rất rộng và dài, Trình Mặc xắn tay áo lên, vạt áo vừa vặn che đi bờ mông của cô, thấp thoáng trông đặc biệt quyến rũ.

Cổ họng Ân Duệ khô khốc, sau khi nuốt nước bọt, anh cài nút trên quần áo, dặn dò cô một cầu rồi rời đi.

"Tôi ra ngoài mua đồ ăn, có người gõ cửa tuyệt đối đừng mở, tôi có chìa khóa."

Sau khi người đàn ông đi khỏi, Trình Mặc ngồi trên sô pha, nhìn căn nhà bình dân này còn tràn đầy sức sống hơn cả biệt thự của kia của Ân Duệ.

Trên bức tường vàng nhạt dán vài tờ giấy khen thưởng, Trình Mặc đứng dậy tiến tới xem thử, trên đó là giấy chứng nhận học sinh ba giỏi do một trường cấp một khen thưởng, không có ngoại lệ, tên trên đó đều là Tùng Duệ.

Trình Mặc đi vòng quanh nhà hai lần, trên chiếc bàn cạnh giường có một khung ảnh, cô cầm lên xem thử, bên trong là phiên bản thu nhỏ của Ân Duệ, trông chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đang cầm một quả bóng rổ và cười rạng rỡ.

Trình Mặc chưa bao giờ nhìn thấy Ân Duệ cười vui vẻ như vậy, nụ cười của Ân Duệ trước này đều lạnh lùng và châm chọc vô cùng.

Xem ra Ân Duệ tên thật là Tùng Duệ, nơi đây có lẽ là nhà cũ của anh, một khi gặp nguy hiểm, con người càng muốn trở về nơi an toàn nhất, đối với hầu hết mọi người, chỉ có nhà là nơi an toàn nhất.

Ân Duệ đưa Trình Mặc trở về ngôi nhà bí mật nhất của anh, thậm chí còn tiết lộ mặt chân thật nhất của mình cho cô xem, điều này chứng tỏ rằng Trình Mặc đã thành công một nửa, và Ân Duệ đã buông lỏng cảnh giác với cô.

Trình Mặc nhìn Ân Duệ trong khung ảnh, trong lòng không khỏi có chút vui mừng, tiếp xúc càng lâu, có nghĩa là sau này kết cục của Ân Duệ lại càng thảm.