Chương 19: Rủi ro!

Ân Duệ hơi cau mày, anh căn bản không thể chấp nhận điều kiện của Hổ Ca, anh là một cảnh sát ngầm được cắm ở bên người Lý Tài Nhân, nhiệm vụ của anh là thu thập chứng cứ phạm tội của anh ta, đồng thời tìm hiểu nguồn gốc của thế lực chống đằng sau lưng Lý Tài Nhân, sau đó tiếp cận để thu thập càng nhiều đầu mối hơn nữa.

Nhưng nằm vùng suốt năm năm, mặc dù anh đã đạt được vị trí tâm phúc của Lý Tài Nhân, nhưng thế lực phía trên của Lý Tài Nhân rốt cuộc là ai, trước mắt anh vẫn chưa điều tra ra được.

Lý Tài Nhân đối với chuyện này vô và cẩn thận, không có ai biết anh ta liên lạc với phía bên trên bằng cách nào, bây giờ Ân Duệ nắm giữ chứng cứ phạm tội của Lý Tài Nhân, nhưng không thể thu lưới được, bởi vì cá lớn ở trên còn chưa chạm tới.

Hôm nay nhận được điện thoại của Hổ Ca, nói anh ta đã bắt được Trình Mặc, đáy lòng của Ân Duệ trầm xuống, lúc anh thật sự nghe được giọng nói của Trình Mặc truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, trái tim anh đập nhanh một cách khó hiểu, thôi thúc anh nhanh chóng lái xe tới chỗ của Hổ Ca, không chút suy nghĩ cũng không chút đề phòng cho người đi theo.

Ám chỉ của Hổ Ca anh hiểu, anh không nghĩ tới Trình Mặc sẽ gặp nguy hiểm, nhưng anh thật sự không thể đồng ý với Hổ Ca, nếu anh đồng ý, công sức bên phía Lý Tài Nhân coi như đổ sông đổ biển, bất luận anh có phải giả vờ quy thuận hay không, anh cũng không thể.

Tình hình cấp bách, giờ phút này, Ân Duệ mất mấy giây suy nghĩ, sau đó lý trí trong nháy mắt chiếm thế thượng phong, trách nhiệm và gánh nặng đè ở trên người anh, anh không có tư cách đưa ra lựa chọn khác.

Trình Mặc quan sát biểu cảm và động tác của Hổ Ca, thời điểm Ân Duệ yên lặng không nói, sắc mặt của Hổ Ca lộ ra sự nguy hiểm, những người đàn ông đứng vây quanh họ đưa tay đặt ra sau eo, tư thế chuẩn bị sẵn sàng rút súng bất kì lúc nào, gã đàn ông mặc võ phục đè tay lên thanh đao bên người, ngay cả thanh đao cũng có thể xuất ra khỏi chuôi tức thì.

Tất cả mọi người đều không động đây, bầu không khí hết sức giằng co.

Nhưng đúng lúc này, Trình Mặc đột nhiên nghiêng người ghé sát vào Ân Duệ, tình cảm hôn lên rái tai anh một cái, hai người sau lưng nháy mắt đã rút súng ra, thanh đao của tên võ sĩ kia cũng trong tình trạng tương tự, ba người nhắm thẳng vào đôi trai gái đang ngồi trên ghế sô pha.

Trình Mặc nhẹ nhàng hôn lên rái tai Ân Duệ một cái, vừa chạm vào liền rời đi, ở góc độ của Hổ Ca, Trình Mặc giống như là đang sợ hãi, muốn lấy lòng Ân Duệ, để Ân Duệ bảo vệ mình.

Hổ Ca vỗ vỗ tay, cười cười rồi đổi sang một tư thế ngồi có vẻ càng thoải mái hơn, nói: “Mọi người gấp gáp cái gì chứ, chỉ là mấy cảnh show ân ái của đám trẻ mà thôi, nhìn mấy người là tôi biết không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này rồi, chàng trai, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có đồng ý hay không?”

Mi mắt Trình Mặc lộ vẻ phong tình, Ân Duệ nhìn cô, cười cười cắn lên môi cô một cái, sau đó nâng tách trà đứng dậy nói: “Hổ Ca, đã đắc tội với anh rồi, em kính anh một ly.”

Hổ Ca thấy anh rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, cười to, thầm nói quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bưng ly trà của mình lên đáp lại.

Hai tên thuộc hạ đang ghìm chặt súng trên tay cũng buông lỏng, hướng họng súng xuống dưới, trên mặt Ân Duệ mang theo ý cười, nhưng tay rất nhanh đã đảo chiều, tạt về phía trước một cái.

Hổ Ca vừa muốn nói gì đó, một ly nước trà nóng bỗng chốc tạt thẳng vào mặt khiến anh ta choáng váng.

Nước nóng văng vào mắt, Hổ Ca kêu gào đau đớn, Ân Duệ trong nháy mắt chạy đến sau lưng anh ta, một tay vòng qua siết cổ Hổ Ca, một tay quăng ly trà trống trong tay về phía một trong hai người cầm súng, ly trà đánh trúng vào tay của người đó, cơn đau khiến cho khẩu súng rơi xuống đất.

Một người cầm súng khác thì bối rối, thời điểm anh ta phản ứng lại thì đã không còn kịp để nổ súng nữa rồi, thân thể của Ân Duệ đã hoàn toàn ẩn núp ở đằng sau tấm lưng cường tráng của Hổ Ca, căn bản không cách nào bắn được.

Tên võ sĩ kia phản ứng rất nhanh, anh ta xuất đao ra đồng thời với lúc Ân Duệ hành động, nhưng cũng chỉ có thể lưu lại một vết chém không thấm vào đâu trên tay Ân Duệ.

Hổ Ca bị khống chế, võ sĩ thấy không chém được Ân Duệ thì muốn bắt Trình Mặc lại, nhưng vừa quay đầu đã thấy Trình Mặc chớp được thời cơ mọi người không chú ý mà nhặt khẩu súng rơi dưới chân mình, tư thế tuyệt mỹ của người phụ nữ có chút không được tự nhiên mà ghìm súng, họng súng nhắm ngay điểm chí mạng của Hổ Ca, mặc dù động tác không chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt thì kiên định vô cùng, ngón tay đặt lên trên cò súng, như thể sẵn sàng bóp bất cứ lúc nào.

Tình hình bỗng chốc có sự đảo lộn, Hổ Ca nháy nháy cặp mắt đau nhói, trong lòng kinh ngạc và khϊếp sợ không thôi, anh ta căn bản không nghĩ tới lá gan của Ân Duệ lại lớn như vậy, dám phản kháng anh ta.

Tất cả mọi người vào biệt thự đều phải quét tia hồng ngoại, không có vũ khí sắc bén mới được đi vào, sau khi sống cuộc sống thoải mái quá lâu, Hổ Ca tự tin rằng không ai có thể làm hại anh ta trong căn biệt thự này, vì vậy anh ta mới mất cảnh giác.

Đây chính là sai lầm trí mạng mà Hổ Ca đã phạm phải, anh ta cho rằng Ân Duệ tay không tấc sắt, còn mang theo một người phụ nữ sẽ không dám làm gì, nhưng người đàn ông này so với suy nghĩ của anh ta còn ác hơn, rốt cuộc anh ta đã đánh giá thấp Ân Duệ.

Lúc này đã không kịp hối hận, bàn tay cứng rắn của Ân Duệ giữ chặt cổ Hổ Ca, chỉ thở thôi Hổ Ca cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, hai tay Hổ Ca định đẩy tay Ân Duệ ra, nhưng kết quả chỉ khiến Ân Duệ bóp chặt hơn, dường như Ân Duệ thật sự có ý định bóp gãy cổ anh ta.

Càng ngồi trên cao càng sợ chết, Hổ Ca cũng giống như vậy, khi tất cả tự tin bị đánh nát, anh ta trở nên yếu ớt, không chịu nổi dù chỉ là một đả kích nhỏ.

Không cách nào hít thở, Hổ Ca bị nén đến mức mặt đỏ bừng, gấp rút vỗ vào mu bàn tay của Ân Duệ, Ân Duệ thoáng buông lỏng, lúc này mới cho anh ta có thời gian thở hổn hển.

Ân Duệ một bên xem xét động tĩnh tứ phía, một bên tùy ý bóp lấy cổ Hổ Ca, Trình Mặc cũng giơ súng tiến gần về phía anh, Kiều Tư Thần ngồi trên ghế sô pha, khóe miệng cười tủm tỉm, ánh mắt nhìn xuống dưới đất, không có ý định nhúng tay.

“Ném súng tới đây.”

Đi đến bên cạnh Ân Duệ, Trình Mặc nói với tên thuộc hạ đang cầm súng.

Tên thuộc hạ kia do dự không chịu, Trình Mặc đột nhiên nhắm họng súng vào đầu của Hổ Ca, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, giọng nói dữ tợn.

“Anh cầm súng thì tôi sẽ sợ hãi, mà sợ hãi thì tay tôi sẽ run.”

Súng lục đã lên đạn, ngón tay của Trình Mặc vẫn luôn đặt trên cò súng, Hổ Ca vô cùng khϊếp sợ, họng súng lạnh lẽo dí ở Thái dương giống như lưỡi hái của thần chết, nó có thể chặt đứt sự sống của anh ta bất cứ lúc nào, ai biết người phụ nữ điên này có đột nhiên nổ súng hay không, Hổ Ca điên cuồng dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ của mình.

Tên thuộc hạ cắn răng đặt súng lục xuống đất rồi đá về phía cô, Trình Mặc nhanh chóng giao súng trong tay cho Ân Duệ, để anh tiếp tục dí súng vào huyệt Thái dương của Hổ Ca mà đe dọa, rồi cô cúi người xuống nhặt khẩu súng ở dưới đất lên.

Ân Duệ và Trình Mặc phối hợp vô cùng ăn ý, động tác lưu loát, tên võ sĩ vốn dĩ định nhân lúc Trình Mặc cúi người nhặt súng mà đánh lén, nhưng kế hoạch không thành, anh ta bực bội nắm thật chặt chiếc đao trong tay.

Ân Duệ khống chế Hổ Ca đi ra ngoài, từ nơi này đến cổng là một đoạn đường khá dài, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra rủi ro, sự cảnh giác của Ân Duệ lập tức tăng vọt.

Trình Mặc cầm súng nhìn thẳng vào mắt anh một cái, lạnh lùng nói: "Anh đi ở phía trước, em sẽ đi theo sau.”

Ân Duệ chăm chú nhìn cô một cái, lựa chọn tin tưởng.

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cả hai lần lượt bước ra khỏi phòng khách và đi về phía cổng, Ân Duệ khống chế Hổ Ca đi phía trước, Trình Mặc cầm súng đi phía sau.

Trong bầu không khí căng thẳng, cả hai bước ra cửa không chút nguy hiểm, nhưng đến cổng lại gặp phải chướng ngại vật, con chó ngao Tây Tạng ở cửa điên cuồng kêu lên, nó há hốc mồm để lộ hàm răng sắc nhọn khiến cho người ta sợ hãi, hai tên gác cổng ngay lập tức hiểu được tình hình, bọn họ nhanh chóng nhặt khẩu súng trường giấu trong bóng tối lên, nhắm vào đôi trai gái đang bước đi.

Trước sau đều là nguy hiểm, mọi người giằng co, Ân Duệ bấu cổ họng của Hổ Ca, họng súng vững vàng nhắm ngay Thái dương của anh ta lạnh lùng nói: "Mở cửa ra."

Hai gã đàn ông cường tráng do dự nhìn về phía Hổ Ca, Hổ Ca khó thở đến nỗi mặt đỏ như máu, khó khăn nói: “Mở ra!”

Cửa mở ra, xe của Ân Duệ đậu ở cách đó không xa.

"Chìa khóa ở trong túi anh, em biết lái xe không?”

Ân Duệ liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, Trình Mặc gật đầu một cái, đưa tay vào trong túi quần anh, lấy chìa khóa xe ra.

Hai người cùng nhau đi về phía xe, người của Hổ Ca theo sát phía sau, chỉ còn cách bọn họ hai mét.

Trong nháy mắt Trình Mặc xoay người, tên võ sĩ vẫn luôn chờ thời cơ đã nhanh chóng vọt tới, chém vào sau lưng Trình Mặc một cái.

Hai gã gác cổng cường tráng có súng nhưng không dám bắn, vì sợ vô tình làm bị thương lão đại của mình, nhưng võ sĩ lại rất tự tin vào kiếm thuật của mình, chớp lấy thời cơ chém đao xuống.

Đồng tử của Ân Duệ co rút, anh hét lên: “Tránh ra!” Đồng thời muốn giơ súng bắn tên võ sĩ kia, nhưng lúc này Hổ Ca đã di chuyển, lợi dụng lúc anh mất tập trung và chùng người xuống, kéo tay đang cầm súng của Ân Duệ xuống, bàn tay linh hoạt của anh ta đánh mạnh vào cổ tay Ân Duệ, anh lập tức mất đi sức lực, chỉ có thể dùng chút sức cuối cùng bóp cò vào đùi Hổ Ca.

Một cánh tay xuôi ở bên người, súng cũng rơi trên mặt đất, Ân Duệ nắm lấy cánh tay của Hổ Ca, hung hăng bóp cổ anh ta, suýt chút nữa đã bóp gãy nó.

Hổ Ca bị thương, không có sức phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng cầm lấy tay Ân Duệ, cố gắng giãy giụa lấy lại hơi thở.

Trình Mặc nghe được tiếng kêu của Ân Duệ, nhận ra nguy hiểm sau lưng, theo bản năng né sang một bên, xoay người nổ súng.

Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng vang lên, võ sĩ trúng đạn, đao cũng rơi xuống.

Mặc dù Trình Mặc đã né nhưng vẫn bị đao xoẹt qua, bên hông xuất hiện một vết thương, võ sĩ hiển nhiên không nghĩ tới Trình Mặc lại phản ứng nhanh như vậy, vô lực ngã xuống đất.

Đao của tên võ sĩ vô cùng sắc bén, vết thương ở bên hông của Trình Mặc chỉ sau mấy giây đã tuôn máu nhuốm đỏ cả bộ quần áo trắng, cô cau mày bịt eo lại, cầm lấy chìa khóa nhanh chóng ngồi lên ghế lái.

Biến cố này làm cho những tên thuộc hạ kia không dám hành động hấp tấp nữa, Ân Duệ kéo Hổ Ca về phía ghế sau, khí thế của anh âm trầm, Hổ Ca bị giữ chặt cổ họng, chỉ có thể dùng sức ngả về phía sau, cuối cùng khụy xuống mặt đất.

Ân Duệ ngồi vào ghế sau, buông lỏng tay, hung hăng đạp Hổ Ca một cái, nhanh chóng đóng cửa xe, Trình Mặc cũng nhấn ga rời đi ngay lập tức.

Thuộc hạ thấy vậy vội vã chạy tới, đỡ Hổ Ca chật vật dưới đất lên.

Hổ Ca trầm mặc đoạt lấy súng trong tay thuộc hạ, hướng về phía chiếc xe rời đi mà bắn mấy phát, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, anh ta mới căm hận vứt khẩu súng xuống đất.

Mặt mũi Hổ Ca dữ tợn nhìn từng tên thuộc hạ một, giọng nói khàn khàn chửi to: "Con mẹ nó, một đám phế vật! Tao nuôi chúng mày có tác dụng gì chứ!”

Trong xe, Trình Mặc nhịn đau cầm lái, người đàn ông ngồi ở phía sau hỏi: "Em sao rồi?”

Trình Mặc cảm nhận được vết thương bên hông đang rỉ máu, giọng điệu vẫn nhàn nhạt, “Vết thương không sâu."

"Vậy thì tốt, đến số 12 phố Đông Sơn.” Người đàn ông vô lực dựa vào ghế ngồi, nói ra một địa chỉ.

Hẳn là một chỗ ở khác của anh, Trình Mặc gật đầu, trong lúc lơ đãng liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, thấy được ống tay đẫm máu của Ân Duệ.

“Anh bị thương?"

Đôi mi thanh tú của Trình Mặc nhíu lại, chỉnh kính chiếu hậu chúc xuống, nhìn thấy dòng máu rõ ràng trượt xuống đầu ngón tay.

Vừa rồi lúc kéo Hổ Ca ra xe, một viên đạn xuyên qua cửa kính xe sượt phải tay anh trước khi văng ra ngoài.

Đạn súng trường có đường kính lớn, may là không bắn thẳng vào cánh tay anh, nếu không e rằng đã bị phế rồi.

Vết thương không tính là quá nghiêm trọng, cánh tay còn có tri giác, Ân Duệ xé quần áo ra đè ở miệng vết thương.