Chương 26

Từ chỗ Lý Tài Nhân đi ra thì trời đã tối rồi, Ân Duệ và Trình Mặc ngồi ở trong xe trở về nhà cũ, không ai nói câu nào.

Đêm xuống, con đường vào thành phố cổ rất tối và ít đèn đường, Ân Duệ bật radio lên, bên trong xe vang lên tiếng nhạc dịu êm.

Trình Mặc có chút mệt mỏi, cô ngáp một cái, Ân Duệ nghiêng đầu nhìn cô, bầu không khí nặng nề bị phá vỡ, ánh mắt người đàn ông sắc bén, thâm trầm rốt cuộc cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi, lát nữa đến nơi tôi gọi em.”

Trình Mặc gật đầu một cái, hạ ghế ngồi ngả về sau một chút, không bao lâu liền ngủ thϊếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, lúc Trình Mặc tỉnh lại thì thấy một bầu trời đầy sao, trong xe không mở đèn, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh trăng sáng bên ngoài cửa kính.

Cô ngó nghiêng quan sát một hồi, Trình Mặc nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông đang đứng hút thuốc lá ở ngoài xe.

Bên ngoài rất lạnh, người đàn ông đứng ở cửa xe chỉ mặc một chiếc áo len kaki, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc, đưa lên miệng hít một hơi, sau vài giây, một làn khí trắng phun ra từ miệng anh, cũng không biết là khói hay là hơi.

Trình Mặc ngồi thẳng người, một cái áo khoác từ trên người tuột xuống, ánh mắt cô có chút kinh ngạc, cô bần thân một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng cầm áo khoác lên, trên áo vẫn còn lưu lại mùi hương của người đàn ông.

Ân Duệ quay đầu phát hiện cô đã tỉnh, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung, sau khi anh dập tắt điếu thuốc, đợi mùi thuốc tản đi một lát mới mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế lái.

Một luồng gió lạnh thổi vào, Trình Mặc vừa mới tỉnh ngủ không khỏi rùng mình một cái.

Người đàn ông nhanh chóng đóng cửa xe lại, thấp giọng nói: "Lạnh sao? Mau phủ thêm áo khoác lên người đi.”

Trình Mặc nắm áo khoác trong tay, hỏi anh: “Tại sao không mặc áo khoác mà lại đi ra ngoài hút thuốc?”

“Em ghét mùi thuốc lá mà.”

Đáy mắt của người đàn ông mang theo ý cười, những đường nét lạnh lùng thường ngày, giờ phút này ở dưới ánh trăng trông có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.

Trình Mặc nhìn mặt anh chợt nhớ lại chuyện trước đây, lần đầu tiên gặp nhau trong phòng bao, lúc đó có người đang hút thuốc, lông mày cô không ngừng cau lại, trong biệt thự của Lý Tài Nhân, khi Lý Tài Nhân vừa hút thuốc vừa nói chuyện, khói bay mù mịt, cô đã trốn sau lưng anh.

Trình Mặc không nghĩ tới anh sẽ chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, bên ngoài trời lạnh như vậy, anh vì không muốn cô sặc khói nên đã ra bên ngoài chịu đựng cái lạnh suốt khoảng thời gian cô ngủ.

Đáy lòng cô mềm nhũn như nước, Trình Mặc cắn cắn môi dưới, nắm lấy tay của anh.

Tay của người đàn ông lạnh như băng, trong lòng cô chợt cảm thấy khó chịu, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được ai quan tâm như vậy, cô chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay của cha mình, cô đã sớm tiếp nhận đủ loại hình huấn luyện, mục đích là để nào đó có thể làm việc cho cha cô mà thôi.

Cũng giống như bây giờ, cô bị phái tới giám sát Ân Duệ, cô thậm chí không tiếc hi sinh sự trong trắng của bản thân mình, ngay cả hộp đêm mà cha cô cũng có thể đẩy cô vào được.

Khóe mắt cô cay cay, cổ họng căng ra, Trình Mặc cúi đầu nắm tay của người đàn ông hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Cô sẽ không khóc, cũng chưa từng khóc, bởi vì khi còn bé, cô khóc sẽ bị cha đánh, cha không thích kẻ hèn yếu, lâu dần cô hình thành thói quen, cho dù có khó chịu như thế nào, đau đớn như thế nào, cô cũng sẽ không khóc.

Ân Duệ nhìn cô, thấp giọng nói: "Sao vậy? Có phải lạnh quá không?” Vừa nói, anh vừa rút tay về.

Trình Mặc nắm chặt tay của anh lôi lại, không để cho anh động đây, cô nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là tay anh quá lạnh, em sưởi ấm giúp anh.”

Người đàn ông cười, để yên cho cô nắm lấy tay mình.

Trình Mặc để hai tay của anh đặt trên bụng mình, cách một lớp quần áo, Ân Duệ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của thân thể cô.

Người đàn ông nghịch ngợm, dùng ngón tay gãi gãi bụng cô, Trình Mặc liếc nhìn anh một cái, sau đó cụp mắt xuống, nắm lấy tay anh, cắn đầu ngón tay lộn xộn của anh, bên trên lưu lại dấu răng rất rõ ràng.

“Hừm, con mèo nhỏ này!”

Người đàn ông cười khẽ, rút tay mình ra khỏi tay cô, sau đó quàng tay ôm cô vào trong l*иg ngực.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Người đàn ông hôn chụt lên môi cô một cái, sau đó quay người nghiêm chỉnh lái xe tiếp.

Không bao lâu sau đã về đến nhà, Ân Duệ lái xe vào bên trong gara, sau đó khóa kỹ cửa, dắt tay của Trình Mặc, cùng cô đi về phòng.

Trong phòng có chút lạnh, lúc ra ngoài vội vàng quá nên cả hai không để ý đến lò sưởi, bây giờ lửa bị tắt hết, bếp núc cũng lạnh thấu xương.

Ân Duệ thay chiếc áo khoác dùng để làm việc ra, sau đó để Trình Mặc nằm trên giường, còn mình thì đi đốt lửa trong bếp.

Động tác của người đàn ông lưu loát, trong chốc lát bếp núc một lần nữa ấm áp trở lại, anh đặt ấm nước lên trên, đun nước nóng ngâm chân cho Trình Mặc.

Buổi tối hai người còn chưa ăn cơm, bếp lửa không thích hợp nấu nướng, Ân Duệ bật bếp từ lên, lấy ra bốn gói mì ăn liền và bốn quả trứng.

Lúc Trình Mặc đi ra ngoài, người đàn ông đang nấu mì, mùi thơm lan tỏa trong phòng, dụ dỗ chiếc bụng đang đói meo của cô vang lên tiếng kêu ọc ọc.

“Đói ư? Sắp xong rồi đây, em mặc thêm áo khoác vào đi, trời lạnh lắm.”

Ân Duệ tắt bếp, tìm thấy hai cái bát loa to, anh chia mì ra hai bát, Trình Mặc nhìn anh làm một chút, sau đó ngoan ngoãn đi lấy áo khoác khoác vào.

Bưng mì lên bàn, Ân Duệ đưa cho cô một đôi đũa, dưới ánh nhìn soi mói của Trình Mặc nói: "Ăn tạm đi, anh chỉ biết nấu mì thôi.”

Trình Mặc gật đầu một cái, nhận lấy đũa nếm thử một miếng, không mặn không nhạt, độ mềm của mì cũng vừa phải, mọi thứ khá vừa vặn, ăn vào không tệ.

Ân Duệ cũng ngồi xuống ăn, anh cũng đói, động tác của anh hơi gấp gáp.

Trình Mặc ăn vài miếng, chợt phát hiện một quả trứng gà, cô giương mắt nhìn sang bát của Ân Duệ, bên trên cũng có một quả trứng đã bị anh cắn một nửa.

Trình Mặc cúi đầu cắn một miếng trứng nhỏ, trứng chín tám phần khá vừa vặn, ăn cùng với nước mì càng làm nổi bật vị thơm ngon của trứng, trời lạnh như vậy chỉ cần ăn một tô mì này cả người sẽ lập tức ấm lên.

Ăn xong một quả trứng, Trình Mặc tiếp tục ăn mì, sau khi cô ăn vơi đi phần mì ở phía trên, cô lại thấy một quả trứng.

“Anh cho em mấy quả vậy?”

Ân Duệ nghe vậy thì động tác ăn mì dừng lại, anh nhìn về phía cô, liếc thấy quả trứng ở trong bát cô, anh cười nói: "Hai quả.”

Trình Mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp quả trứng kia thả vào trong bát anh.

“Em không ăn à?” Ân Duệ nhíu mày.

Trình Mặc lắc đầu một cái, “Em ăn một cái là đủ rồi, không ăn được thêm nữa.”

Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới Ân Duệ hình như có bệnh sạch sẽ, chưa bao giờ ăn đồ ở trong bát người khác, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cô vừa định nói thì đã thấy người đàn ông gắp lên quả trứng của cô, cắn một miếng.

“Anh...”

Trình Mặc cắn cắn môi, gương mặt đầy khó hiểu nhìn anh.

Cô phát hiện bản thân hồ đồ rồi, cô không hiểu tại sao đột nhiên mình lại gắp trứng sang bát của người đàn ông có bệnh sạch sẽ, mà người đàn ông chưa bao giờ ăn đồ trong bát người khác như Ân Duệ lại thản nhiên ăn quả trứng đó?

Người đàn ông ăn quả trứng ngon lành, sau đó mới khó hiểu hỏi: “Hửm? Sao thế?”

Trình Mặc suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn lựa chọn không nói ra, cô khẽ lắc đầu một cái, tiếp tục ăn mì.

Một buổi tối hiếm có khi Ân Duệ không dày vò cô, anh chỉ ôm cơ thể mềm mại, yêu kiều của người phụ nữ mà đánh một giấc thật ngon.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Ân Duệ đã buông bỏ phòng bị với Trình Mặc, anh đã từng quen với việc ngủ một mình, anh đã từng không để cho người thứ hai vào nhà mình, nếu không, anh nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, cảnh giác đến mức mất ngủ.

Nhưng thói quen ôm Trình Mặc ngủ giống như bây giờ lại bắt đầu hình thành, ngày nào anh không được ôm lấy cô, anh sẽ cảm thấy như thiếu đi chút gì đó.

Nếu bỏ qua thân phận ngầm của hai người, bộ dáng này thật sự giống một đôi vợ chồng.

Cuộc sống bình thản, có anh, có cô cùng bầu bạn, đồng hành với nhau.