Chương 25

Người đẹp chủ động dụ dỗ, Trình Mặc đương nhiên sẽ không từ chối, buổi tối hai người có cuộc thảo luận chuyên sâu về giường lò.

Trình Mặc cưỡi trên người Ân Duệ, lắc lư vòng eo thon thả, bộ ngực to tròn đầy đặn cũng đung đưa theo từng động tác của cô, người đàn ông phía dưới đang phát hỏa, hai tay ôm lấy bộ ngực run rẩy của cô mà nhào nặn.

Hai người giằng co gần như cả đêm, sau khi Ân Duệ bắn xong giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng vào trong cô, cũng không có dấu hiệu rút ra, anh cứ như vậy mà ôm Trịnh Mặc ngủ thϊếp đi.

Sau hơn nửa tháng sống ẩn dật trong ngôi nhà cũ, Ân Duệ cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ Lý Tài Nhân, Hổ Ca rốt cuộc cũng có hành động, đặc vụ ngầm nói anh ta sẽ tấn công biệt thự của Lý Tài Nhân lúc tám giờ tối.

Ân Duệ cúp điện thoại, kéo công tắc trong nhà, đưa Trình Mặc đến biệt thự của Lý Tài Nhân.

Cách thời điểm hành động chỉ còn năm tiếng, còn nửa tiếng nữa Ân Duệ mới đến nơi, vừa tới bên ngoài biệt thự anh lập tức phát hiện có điều bất thường, bên ngoài biệt thự có rất nhiều ô tô.

Ân Duệ xuống xe, hỏi hai người canh cửa: "Tình hình thế nào?"

"Anh Duệ, nhóm người của Hổ Ca đến rồi."

Ân Duệ nhíu mày, thấy vẻ mặt của hai tên gác cửa không giống có đánh nhau, bên trong cũng không có động tĩnh gì.

"Không đánh, hình như có một nhân vật rất lợi hại bên phía Hổ Ca, bên mình cũng có một nhân vật ngang sức, bọn họ đang cùng nhau nói chuyện, anh mau vào đi."

Ân Duệ gật đầu, kéo Trình Mặc cùng đi vào, vừa đi vừa suy đoán: Nếu không đánh, hẳn là nhóm người của boss trên tới.

Vừa vào phòng khách, Ân Duệ liền biết mình đoán đúng rồi, trên sô pha có hai người đang ngồi, những người còn lại đứng ở hai bên cúi đầu lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Lý Tài Nhân và Hổ Ca đứng ở phía trước với nụ cười lấy lòng.

"A Duệ, mau tới đây, còn chờ mỗi cậu thôi."

Ân Duệ vừa tiến đến, Lý Tài Nhân vui mừng ra mặt, vẫy vẫy tay với anh, Hổ Ca cũng liếc nhìn sang, trong mắt lóe lên tia mù mịt, không nói gì cả.

Ân Duệ dẫn Trình Mặc đi tới, Trình Mặc nhìn hai người trên ghế sô pha, ngây ngốc trong chốc lát, sau đó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, không lộ ra chút sơ hở nào.

“A Duệ, nào tới đây giới hiệu một chút, đây là đại ca của chúng ta, anh Trình, còn đây là Kiều nhị gia của thành phố này.”

Ân Duệ đi tới, cung kính gật đầu một cái, nói: “Anh Trình, Kiều nhị gia.”

Kiều Tư Thần cười như không cười mà nhìn Ân Duệ một cái, sau đó liếc mắt về phía người phụ nữ bên cạnh anh, nói với Trình Khoan: "Chú Trình, Ân Duệ này là một người tàn nhẫn, cháu biết chú thích nhất là người tài, một hạt giống tốt như vậy mà lại không dùng, thì thật sự đáng tiếc và lãng phí quá.”

Trình Khoan dựa vào sô pha, mỉm cười một cái, ánh mắt dò xét quét qua người Ân Duệ, giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến người ta phải khϊếp sợ.

Ân Duệ cúi đầu, mặt không đổi sắc, mặc cho người đàn ông trước mặt quan sát.

Một phút đồng hồ trôi qua, Trình Khoan cười nói: "Thật sự là khá tốt, tôi đã nghe Tài Nhân nhắc tới cậu, toàn là những lời tán dương, xem ra Tài Nhân vô cùng xem trọng cậu!"

Ân Duệ cung kính nói: "Anh Nhân đã dạy bảo tốt."

Lý Tài Nhân vui tươi hớn hở xua tay: "Nào có, A Duệ đã ở bên cạnh tôi năm năm, vào sinh ra tử, cậu ấy đã vì tôi mà làm tấm bia đỡ đạn, cậu ấy là người rất đáng tin cậy, tôi có bất cứ chuyện gì, cứ giao cho cậu ấy là cảm thấy yên tâm nhất."

Trình Mặc đứng ở một bên, cụp mắt xuống không nói lời nào, trầm mặc như vô hình.

"Ừm, được rồi, hôm nay vậy thôi, tôi đi trước nhé, Tư Thần, cùng chú ăn cơm tối không?”

Trình Khoan đứng dậy nhìn sang bên cạnh, Kiều Tư Thần cũng đứng lên với nụ cười trên môi, nói: "Hay là vậy đi, chú Trình, khẩu vị của chú khác cháu quá, cháu ăn không quen, để hôm khác cháu mời chú nhé."

Trình Khoan cười vỗ vai anh một cái, là người đầu tiên bước ra ngoài, Lý Tài Nhân vội vàng đuổi theo, tiễn người đi.

Kiều Tư Thần chậm rãi đi về phía cửa, thời điểm kề sát vai của Trình Mặc, anh trao cho cô một ánh nhìn sâu xa, cái nhìn này đã bị Ân Duệ chú ý, người đàn ông cau mày một chút, đưa tay nắm lấy cổ tay đang xuôi bên người của Trình Mặc.

Kiều Tư Thần vừa đi, Hổ Ca cũng nối gót đi theo, lúc đi gần đến chỗ Ân Duệ thì trợn mắt nhìn anh một cái, hiển nhiên mối thù trước đó anh ta vẫn chưa quên, nhìn bộ dáng của anh ta đoán chừng sẽ sớm quay trở lại báo thù.

Người trong phòng cứ lần lượt nối đuôi nhau đi hết, Ân Duệ kéo tay Trình Mặc đi cuối cùng.

Sau khi tiễn Trình Khoan lên xe, chăm nhìn chú chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lý Tài Nhân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hai nhân vật lớn đã đi, áp lực trên người anh ta bỗng chốc tan biến.

“Thật đúng là Tu La Tràng!”

*Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn

Lý Tài Nhân cảm thán lắc đầu một cái, hướng về phía Ân Duệ nói: “Đi thôi, đi vào trong nói chuyện.”

Sau khi đi vào phòng khách, yên vị ngồi trên ghế sô pha, Lý Tài Nhân uống một hớp nước, rồi mới mở miệng nói với Ân Duệ: “Hôm nay suýt chút nữa đã xảy ra một trận đánh rồi, anh đây cũng đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ con mèo bệnh kia tới cửa là tóm lại, không ngờ anh ta lại dẫn theo một nhân vật máu mặt như thế, rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà lại tụ tập ở nơi này.”

Ân Duệ vừa lắng nghe vừa gật đầu, vẫn chưa lên tiếng.

Lý Tài Nhân nhìn anh, thành khẩn nói: "A Duệ, năng lực của cậu mạnh, cậu cứ ở đây với tôi sẽ không thể nào phát huy toàn bộ năng lực của mình được, nếu như bên phía Trình Gia có gọi điện tới cho cậu, cậu cứ qua đó đi, làm binh dưới trướng ông ấy.”

Ân Duệ biết người này đang thử thăm dò mình, Lý Tài Nhân mặc dù là người trượng nghĩa, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép thuộc hạ trèo lên đầu lên cổ mình, Ân Duệ đi theo anh ta năm năm, hiểu rất rõ con người anh ta.

“Mới vậy mà anh đã đuổi em đi sao? Em đi theo anh nhiều năm như vậy rồi, chưa từng nghĩ sẽ đổi chủ.”

Biểu cảm trên mặt Ân Duệ nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại hết sức nghiêm túc.

Lý Tài Nhân nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng cứng rắn nhìn thẳng vào mắt Lý Tài Nhân.

Hai người nhìn vào mắt nhau, Lý Tài Nhân đột nhiên mỉm cười, vỗ vỗ vai anh, vui vẻ nói: "Không phải là anh muốn đuổi em đi, anh chỉ muốn em phát triển tốt hơn, còn nếu em nguyện ý ở lại vì anh, anh sẽ rất vui, không hổ là anh em tốt của anh, thật trung thành!"

Ân Duệ nhếch khóe miệng, cười một tiếng, rót cho anh ta ly trà.