Chương 24

Cuộc sống quá yên bình và ấm áp, giống như một cặp vợ chồng trẻ vậy, cả hai sống cuộc sống ẩn dật trong biệt thự.

Có một phòng tập thể dục ở tầng một, Ân Duệ mỗi ngày đều duy trì tập luyện hai giờ để đảm bảo thể lực, mỗi khi anh tập thể dục, Trình Mặc sẽ vào bếp pha một tách cà phê, rồi vừa uống cà phê vừa đọc sách.

Trong hai tháng qua, Lý Tài Nhân không tìm Ân Duệ, Hổ Ca cũng đột nhiên dừng lại, có lẽ đó là sự bình yên trước cơn giông bão.

Hôm nay Ân Duệ đưa Trình Mặc trở về nhà cũ, trời se se lạnh báo hiệu mùa đông sắp đến, nhà cũ không có máy sưởi, vì vậy anh cần phải đóng những tấm nhựa lên cửa sổ để cách nhiệt.

Ân Duệ mua tấm nhựa ở một cửa hàng gần khu phố cổ và quay trở lại ngôi nhà cũ để bắt đầu làm việc.

Trình Mặc chưa từng làm chuyện này, Ân Duệ bảo cô đứng bên cạnh giúp anh, anh đưa cô một chiếc kéo còn mình thì căng tấm nhựa ra để cô cắt.

Cắt tấm nhựa có kích thước lớn hơn cửa sổ một chút, Ân Duệ tìm vài mảnh gỗ từ năm ngoái, quấn bốn mép tấm nhựa vài lần quanh mảnh gỗ trước khi đóng đinh vào khung cửa sổ.

Bên ngoài hơi lạnh, động tác của Ân Duệ rất nhanh, tổng cộng bốn ô cửa sổ, một tiếng nữa là xong.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Ân Duệ đốt lò trong nhà, không lâu sau, khí nóng bốc lên.

Trình Mặc ngồi trong phòng nghe tiếng ấm đun nước sôi trên bếp cũng thấy khá thú vị, đây là những điều cô chưa từng gặp phải.

"Hàng năm đều như vậy sao?"

Nghe vậy, Ân Duệ quay lại nhìn cô rồi gật đầu, "Hàng năm đều như vậy, nơi này rất lạnh, nếu không áp dụng những biện pháp này vào mùa đông, nhà sẽ đóng băng. Nếu không có lò sưởi, đường ống dẫn nước vào nhà cũng sẽ bị đóng băng, nếu chúng phát nổ sẽ rất phiền phức.”

Dường như anh đang nói về một chủ đề mà anh rất thích, người đàn ông nói rất chi tiết, Trình Mặc nhìn Ân Duệ đổ than vào bếp, ngón tay anh thon dài trắng nõn, đối lập hoàn toàn với sắc đen tuyền của than, anh rất nghiêm túc đốt lửa.

“Trước kia anh sống ở đây sao?”

Trình Mặc đã đoán được, chỉ là cô muốn nghe anh nói chuyện với mình, không phải vì nhiệm vụ, chỉ là cô đột nhiên muốn tìm hiểu người đàn ông này.

Động tác của Ân Duệ ngừng một lát, ném cục than trong tay xuống, anh ngồi đun nước trên bếp lửa, ánh lửa bập bùng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh.

"Tôi lớn lên trong ngôi nhà này, nó chứa đựng tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi, nhưng sau đó bố mẹ tôi bị tai nạn và tôi đã chuyển ra ngoài sống."

Lần này Ân Duệ chỉ kể qua một chút chứ không đi vào chi tiết, Trình Mặc mơ hồ đoán được tâm trạng của anh, không hỏi thêm câu nào.

Buổi tối ở nhà cũ, nhiệt độ của giường lò ấm nóng, Trình Mặc nằm trên giường lò, bất giác thở dài.

Nằm trên đây giống như nằm trên một chiếc chảo, nhiệt độ vô cùng ổn định, xua đi cái lạnh trong người, rất dễ chịu.

"Không ngủ được sao?"

"Không, cảm giác rất dễ chịu."

Ân Duệ đưa cho cô một quả cam đã bóc vỏ: "Ăn chút hoa quả đi, ngủ trên giường lò rất dễ bốc hỏa, khiến miệng khô."

Trình Mặc nhận lấy, tách một miếng bỏ vào miệng, cắn một cái, vị nước chua chua ngọt ngọt trào ra trong miệng, tươi mát, ngon lành.

"Ngon lắm, ăn cũng ăn thử đi."

Trình Mặc ngồi trên giường lò, tách một miếng đưa lên miệng anh, người đàn ông đứng trước mặt nhìn cô một lúc, đây là lần đầu tiên Trình Mặc đút cho anh ăn.

Đáy mắt của Ân Duệ hiện lên ý cười, cúi đầu ngậm lấy miếng cam mà cô đưa, Trình Mặc rút tay về, nhưng đột nhiên lại bị anh bắt lấy, người đàn ông cầm một múi cam để lên đầu ngón tay cô, vươn đầu lưỡi liếʍ láp.

Đầu ngón tay có cảm giác râm ran, động tác nhai của Trình Mặc dừng lại, ngước mắt nhìn anh.

Người đàn ông vốn lạnh lùng giờ đây lại câu môi cười tủm tỉm, đôi mắt sắc bén hơi cong, khóe mắt hiện lên một tia dịu dàng, khàn giọng hỏi: "Làm sao?"