Chương 23: Cùng anh hành động

Ở nhà cũ khoảng hai ngày, Ân Duệ nhận được điện thoại của Lý Tài Nhân, thì ra Lý Tài Nhân biết chuyện Ân Duệ làm, gần đây Hổ Ca đi tìm Ân Duệ khắp thành phố, thề là trả bất cứ giá nào cũng phải trả thù được anh.

Ân Duệ kể toàn bộ chuyện đã xảy ra qua điện thoại, Lý Tài Nhân quả thực đã bị anh làm cho chấn động, không nghĩ tới anh lại vì một người phụ nữ mà đơn thương độc mã tới chỗ của Hổ Ca, phải biết Ân Duệ vừa mới làm hỏng chuyến hàng của Hổ Ca, đi qua đó có khác nào là chui đầu vào rọ, tự đi tìm chết đâu?

Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Tài Nhân luôn miệng đảm bảo rằng sẽ bảo vệ anh, dù Hổ Ca muốn bắt anh đi, anh cũng không cần phải để ý đến, để cho anh ta xử lý là được.

Sau khi Ân Duệ cúp điện thoại, anh đưa Trình Mặc trở về biệt thự, lần này anh không đưa cô về hộp đêm nữa.

Hai người ở biệt thự dưỡng thương, xung quanh có người của Lý Tài Nhân sắp xếp bảo vệ, những người này đều có thân thủ rất tốt, trong tay bọn họ cũng có người, có thể đảm bảo sự an toàn của Ân Duệ.

Về khoản đối đãi với anh em, Lý Tài Nhân luôn rất chú trọng, nhưng cũng chỉ là đối với những người có giá trị lợi dụng với anh ta mà thôi, còn những tên rác rưởi không có năng lực khác sẽ không bao giờ được hưởng đãi ngộ đó.

Ân Duệ dưỡng thương một tuần thì vết thương đã khỏi hẳn, Trình Mặc có chậm hơn một chút, miệng vết thương trên người cô khép lại chậm, phải mất đến nửa tháng mới lành.

Dĩ nhiên, việc cô lâu khỏi còn có một nguyên nhân khác, chính là việc hai người ân ái với nhau cũng không kiêng kị chút nào.

Trình Mặc hoàn toàn buông tha, ở dưới người của Ân Duệ vừa quyến rũ vừa da^ʍ mỹ, khiến người anh em của người đàn ông không ngày nào là không ngóc đầu.

Hết lần này tới lần khác người phụ nữ này ở trên giường thì rất phóng đãng, nhưng chỉ cần xuống giường, cô sẽ phủi mông quay đi một cách rất lạnh lùng và vô tình, Ân Duệ vậy mà lại rất yêu thích dáng vẻ đó của cô, anh chỉ hận không thể đè cô xuống giường làm thêm vài lần nữa.

Không nghỉ ngơi được quá lâu, ở đầu bên kia Lý Tài Nhân xảy ra chút vấn đề, cần Ân Duệ đích thân đi xử lý.

Bởi vì Lý Tài Nhân che chở Ân Duệ, cho nên tầng quan hệ hài hòa của Lý Tài Nhân và Hổ Ca hoàn toàn bị đánh vỡ, Hổ Ca nhân lúc đêm xuống đã sai người đi đánh phá nhà kho của Lý Tài Nhân.

Nhà kho đó được che giấu cực kỳ kín kẽ, bên ngoài thì giải vờ như một cửa hàng bình thường, nhưng bên trong lại cất chứa ít nhất một trăm cân thuốc, tất cả đều bị người của Hổ Ca đoạt đi, lần này thực sự đã làm cho Lý Tài Nhân tổn thất nghiêm trọng.

Chuyện khó giải quyết muốn Ân Duệ đích thân đi xử lý chính là chuyện này, Lý Tài Nhân nổi giận, sai anh đi đoạt lại hàng.

Hành động lần này rất nguy hiểm, Ân Duệ nhận được nhiệm vụ liền chuẩn bị đi làm, Trình Mặc cùng lúc đó đi theo sau lưng anh.

Anh bỗng dừng bước quay đầu lại hỏi: “Em làm gì đấy?”

“Đưa em đi cùng.”

“Vớ vẩn! Em có biết nó nguy hiểm lắm không?”

Ân Duệ cau mày, anh không nghĩ sẽ kéo Trình Mặc vào chuyện này.

“Em biết, em sẽ không liên lụy tới anh, đưa em đi cùng đi, em biết dùng súng mà.”

Ánh mắt của Trình Mặc rất kiên định, gần đây Ân Duệ có chút cảm tình đối với cô, nhưng loại chuyện này Trình Mặc không nên nhúng tay vào.

"Không được, Trình Mặc, chuyện này không liên quan đến chuyện em có biết dùng súng hay không, mà chuyến này đi có thể sẽ chết, em hiểu không?"

“Em hiểu, đưa em đi đi, nếu như anh chết, ít nhất em có thể nhìn thấy anh lần cuối, nếu như em chết, anh nhặt xác giúp em.”

Ân Duệ nhìn chăm chú vào hai tròng mắt đen nhánh của cô, cúi đầu mắng cô một câu, sau đó ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn lên môi cô một cái.

“Anh phục em rồi!”

Nét mặt Trình Mặc lập tức tươi tỉnh lên, cô cười một cái, khiến cho đáy lòng người đàn ông bồi hồi không yên. Ân Duệ cắn lên môi cô một cái, cuối cùng cấm lấy cổ tay cô, sải bước ra ngoài cửa.

Đi đến chỗ của Lý Tài Nhân, tất cả mọi người đều đang đợi anh, sau khi anh kéo Trình Mặc đi vào cửa, mọi người đều rất kinh ngạc, họ không ngờ anh sẽ dẫn theo một người phụ nữ.

Lý Tài Nhân cũng không nghĩ tới, nghi ngờ hỏi: "A Duệ, cậu dẫn người phụ nữ này tới làm gì?"

Ân Duệ nắm tay Trình Mặc cười khẽ, “Cô ấy nói muốn nhìn tôi chết, để cô nhặt xác cho người đàn ông của mình.”

Lý Tài Nhân ngẩn người một chút, sau đó cười ha hả, tiến lên vỗ bả vai của Ân Duệ một cái.

"Yên tâm, anh đã chuẩn bị cho các chú một toán súng tỉa rồi, khả năng của họ không kém chút nào, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Lý Tài Nhân đưa Ân Duệ tới tầng hầm dưới lòng đất, trên tường treo đủ loại súng trường.

Tròng mắt của Ân Duệ híp lại, anh cầm lên một khẩu thử xem, Trình Mặc quan sát biểu cảm của anh, suy đoán anh đang nghĩ gì.

Sau khi thay đổi một vài khẩu súng, Ân Duệ cuối cùng cầm lên một khẩu súng trường bán tự động và lật nó trong tay mấy lượt trước khi nhét vào trong tay Trình Mặc.

"Cầm để tự vệ, một lát nữa anh dạy em cách sử dụng, đến đó tìm chỗ ẩn nấp, nếu có người vọt tới trước mặt em, em chỉ cần giơ súng lên bắn là được.”

Lý Tài Nhân cười, ánh mắt híp lại chỉ lộ ra một kẽ hở, sờ bụng nói: “Cưng chiều như vậy sao, đừng có chiều đến hư đó.”

Trình Mặc nhận lấy súng, không nói lời nào, Ân Duệ tiếp lời: “Vốn dĩ đã chiều hư từ lâu rồi.”

Nói xong anh cầm lên một khẩu súng trường có đường kính 7.62mm, và thêm hai hộp đạn nữa rồi đi ra ngoài trước.

Một nhóm mười lăm người, ai nấy đều có khí chất dọa người, lái xe đến vùng ngoại ô thưa thớt dân cư với súng trên tay.

“Duệ Gia đến.”

Thuộc hạ mở cửa xe, Ân Duệ gật đầu bước xuống, nhìn về phía công xưởng xa xa, đây chính là nơi chứa hàng đã bị Hổ Ca đánh phá, nằm vùng của Hổ Ca ở chỗ Lý Tài Nhân đã tích cực moi tin và lấy được vị trí của kho hàng.

Ở cửa công xưởng có hai người, Ân Duệ nâng cằm lên, hai tên thuộc hạ hiểu ý, đi thẳng tới, trong lúc đối phương chưa kịp phản ứng lại, bọn họ đã móc súng ra bắn, tất cả động tác chỉ diễn ra trong tích tắc.

"Đi thôi."

Ân Duệ liếc nhìn Trình Mặc, ghìm súng đi về phía công xưởng, Trình Mặc nhìn chăm chú bóng lưng của anh, đi theo sau nó.

Tình hình gần như nghiêng về sự áp chế của một bên, mặc dù bên này Hổ Ca cũng giữ lại người, tuy nhiên trang bị của bọn họ không tốt bằng nhóm Ân Duệ, hơn nữa bọn họ lại bị đánh bất ngờ cho nên không phản ứng kịp thời, chưa tới nửa tiếng, toàn bộ quân của Hổ Ca bị diệt.

Ân Duệ nổ súng hầu hết đều nhắm vào chân bọn họ, nguyên nhân là bởi bắn vào chân không khác nào đang triệt đường đi, đường chạy của đám người kia, bọn họ không phải tới để gϊếŧ người, bọn họ tới chủ yếu là muốn lấy lại hàng.

Sau khi thuộc hạ đem hết hàng đến trước mặt Ân Duệ, người nào người nấy dính đầy máu trên mặt.

“Duệ Gia, là hàng của chúng ta, đều ở chỗ này hết, không thiếu chút gì.”

Ân Duệ mở rương ra liếc nhìn, gật đầu một cái, thuộc hạ nhanh chóng bê rương lên, bỏ vào bên trong xe.

Chuyện đã giải quyết xong, Trình Mặc không có cơ hội mở chốt súng lúc này theo sau lưng bọn họ, ngồi trên xe trở về chỗ Lý Tài Nhân.

Ân Duệ thấy mặt cô lạnh tanh, nổi lên hứng thú muốn chọc ghẹo: “Sao thế, thấy anh không chết, không vui hả?”

Trình Mặc liếc anh một cái, phụ họa một câu: "Ừm, đáng tiếc thật!”

Ân Duệ bị chọc cười, bàn tay xoa xoa đầu cô, động tác trực tiếp vừa tự nhiên vừa cưng chiều làm cho Trình Mặc thất thần mất mấy giây.

Giao hàng lại cho Lý Tài Nhân xong, Ân Duệ liền đưa Trình Mặc trở về biệt thự, bây giờ Trình Mặc đã dọn hẳn đến nơi này, trên đường về nhà Ân Duệ còn tiện thể đưa cô đi tới cửa hàng quần áo mua không ít đồ.

Ân Duệ đối xử với cô rất tốt, chuyện này mãi gần đây Trình Mặc mới phát hiện, trông bề ngoài anh có vẻ rất vô tình, nhưng thỉnh thoảng lại ấm áp đến vô cùng, làm cho Trình Mặc không nhịn được mà đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.

Ban đêm, sau khi Trình Mặc và người đàn ông làʍ t̠ìиɦ, cô cầm lấy điện thoại di động, đi vào phòng vệ sinh, báo cáo lại những chuyện ngày hôm nay cho cha mình, sau đó xóa bỏ dấu vết tin nhắn.

"Tại sao đi vệ sinh lâu vậy?"

Ân Duệ nằm ở trên giường, giọng nói mang theo chút buồn ngủ, Trình Mặc đặt điện thoại di động ở đầu giường, sau đó mới nhẹ nhàng bò lên giường, người đàn ông chủ động kéo cô vào trong ngực.

Bây giờ Ân Duệ không hề bài xích chuyện ôm Trình Mặc đi ngủ chút nào, sự lạnh lùng và tính sạch sẽ của anh đều như chưa từng xuất hiện, khi bạn thật sự quan tâm đến người nào đó, bạn sẽ không để ý đến những vấn đề này.

Tình cảm của Ân Duệ đối với Trình Mặc là gì chính anh cũng không phân biệt được rõ ràng, anh cảm giác ở bên cạnh cô rất tốt, có một người phụ nữ cùng anh sa đọa trong vực sâu, cuối cùng anh cũng không phải cô độc bước đi nữa.

Nằm vùng năm năm, Ân Duệ cảm thấy lòng mình đã bị nhuộm đen đi nhiều, sau này có trở về cũng không thể giữ một thân trong sạch như trước kia, bây giờ anh gϊếŧ người không nháy mắt, thậm chí anh còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Năm ngoái anh còn nghĩ xem khi nào có thể trở lại Sở cảnh sát, nhưng hiện tại thì anh đã không còn nghĩ nhiều tới những chuyện phi thực tế đó, thậm chí có lúc nhìn thấy một xác chết trước mặt mình, anh còn quên đi mình vốn là một cảnh sát.

Ân Duệ rất cô độc, anh cảm thấy mọi thứ đều rất lạnh lẽo, loại cảm giác như bị toàn thế giới vứt bỏ thật ra anh đã chịu đủ rồi, chẳng qua là cái thúng đội trên đầu cô quá nặng, anh không thể đặt xuống được, cho nên buộc phải kiên trì bước tiếp.

Sự xuất hiện của Trình Mặc giống như một viên đường rơi vào trong cốc cà phê đen, Trình Mặc hợp khẩu vị của Ân Duệ, nếu như lúc đầu, anh tích thân thể của cô, thì đến hiện tại, anh thích tính cách vui vẻ của cô cùng với thân thể yêu kiều của cô.

Người phụ nữ này thật sự rất kỳ lạ, kỳ lạ nhất trong tất cả những người phụ nữ mà Ân Duệ đã gặp.

Bây giờ Ân Duệ đã dần dần buông bỏ phòng bị đối với Trình Mặc, cùng nhau bị thương, cùng nhau tránh được hiểm nguy, hơn nữa thân phận của Trình Mặc đã làm anh buông bỏ phòng bị, anh thử đưa Trình Mặc vào vùng bảo vệ của mình.

Những suy nghĩ này Trình Mặc không biết, nhưng cô có thể cảm nhận được sự biến hóa của anh, Ân Duệ đã trở nên dễ tiếp cận hơn.

Ôm người phụ nữ mềm mại, Ân Duệ nhắm hai mắt lại, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trình Mặc nằm ở trong ngực anh, cảm nhận cơ bắp và nhịp tim đập thình thịch của anh.