Chương 31: Kết thúc

Trình Mặc bị anh kéo đến một quán rượu ở gần đó, anh đè cô lên giường, thực sự làm cô suốt ba ngày, trừ thời điểm ăn cơm và đi vệ sinh, ngoài ra không để cho cô đi xuống giường một giây phút nào.

Đến ngày thứ tư, Trình Mặc khóc, cô yên lặng khóc, khóc đến mức khiến cho đáy lòng Ân Duệ đau như bị dao cứa.

“Em còn có thể làm cái gì ngoài khóc không?”

Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ, hút một điếu thuốc, trong mắt tràn đầy sự tự giễu.

Trình Mặc ngửa đầu nhìn anh, hai tay bị người đàn ông trói lại trên đầu giường, hai chân cũng mở thật rộng, cột vào hai bên thành giường, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đâu đâu cũng xuất hiện những vết tím bầm do vết răng và dấu hôn để lại.

“Thả em ra.”

Giọng của Trình Mặc rất nhẹ, cổ họng của cô bị anh đút dươиɠ ѵậŧ vào đến mức sưng lên, vừa mở miệng cô lại cảm thấy rất đau.

Hai hàng mi thanh tú của Ân Duệ hơi nhăn lại, khóc thôi mà cũng có thể xinh đẹp đến vậy!

Ân Duệ xua làn khói lượn lờ quanh mình đi, tới bên mép giường, cúi người hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô một cái, thấp giọng nói: "Không được, sợ em chạy."

Trình Mặc nhìn anh, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mặt, khó khăn nói: "Em không chạy đâu, em đau, anh thả em ra đi.”

Đây là lần đầu tiên Trình Mặc nhượng bộ anh, đáy lòng của Ân Duệ nháy mắt mềm nhũn, anh rất muốn cởi trói cho cô ngay bây giờ, nhưng trong lòng anh vẫn còn nỗi sợ hãi như cũ, động tác của anh hơi do dự.

"Chồng, thả em ra đi được không, tay em đau, cổ họng cũng đau nữa...”

Trình Mặc khóc đến mức lê hoa đái vũ, hai mắt ngấn lệ, mông lung nhìn anh.

Một tiếng chồng đã hoàn toàn đánh tan hàng phòng tuyến của Ân Duệ, người đàn ông đưa tay cởi trói cho cô, sau đó nằm ở trên giường, ôm chặt Trình Mặc vào trong lòng.

Ân Duệ lẳng lặng ôm lấy người người phụ nữ này, Trình Mặc cũng trần trụi nằm trong vòng tay của anh, im lặng khóc.

Nước mắt giống như axit ăn mòn da thịt của Ân Duệ, một đường xuyên qua máu thịt ăn mòn vào trái tim của anh.

Trong lòng vô cùng đau đớn, Ân Duệ vuốt ve bàn tay của cô, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại rời đi?"

Qua một lúc lâu, Trình Mặc nhẹ giọng trả lời: "Không xuống tay được."

Ân Duệ mỉm cười, l*иg ngực rung lên, người phụ nữ nằm trong vòng tay anh xoa nắn cơ bắp săn chắc của anh.

"Có gì mà không xuống tay được, một phát súng là đủ rồi, nhưng mà anh nhất định sẽ không để cho em sống một mình đâu, có thành quỷ anh cũng phải kéo em xuống địa ngục cùng anh.”

Lời nói của Ân Duệ vô cùng độc ác, nhưng Trình Mặc lại cười.

“Em đã nghĩ tới hậu qua khi trở lại chỗ của Trình Khoan chưa?”

Trình Mặc suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Có thể sẽ chết, người đó tàn nhẫn với tất cả mọi người, em cùng lắm cũng chỉ là một công cụ cùng huyết thống mà thôi.”

Ân Duệ càng nghe, l*иg ngực của anh càng đau, anh vỗ lên bờ mông của cô, nghiến răng nói: “Vậy em trở lại, chẳng phải là ngốc nghếch đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”

Trình Mặc ôm eo của anh, lắc đầu một cái, "Không trở lại thì anh sẽ chết, em bảo anh rời khỏi Lý Tài Nhân, tại sao anh lại đuổi theo em?”

Ân Duệ cười nhạo một tiếng: “Ồ, chỉ bằng mấy lời em để lại trên tờ giấy, em cho rằng anh sẽ buông bỏ nhiệm vụ anh đã cố gắng suốt năm năm hay sao? Hơn nữa những lời đó anh muốn nghe chính miệng em nói với anh.”

Ngón tay của Trình Mặc vẽ rất nhiều vòng tròn bên hông anh, cô đột nhiên hỏi: "Anh muốn tìm chứng cứ phạm tội của Trình Khoan?"

Ân Duệ nửa ngày trời không nói lời nào, Trình Mặc tiếp tục nói: "Em có thể thu thập giúp anh.”

"Không cần!"

Ân Duệ cắn răng, cặp mắt hiện lên tia tức giận, anh không cần cô phải chịu nguy hiểm thay mình, chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh là một phế vật ư?

Trình Mặc biết anh hiểu sai ý mình, vỗ vai anh một cái coi như lời trấn án, cô giải thích: “Trong tay em có một số bằng chứng phạm tội của ông ấy, đều là những bằng chứng quan trọng mà anh và đồng đội kia của anh muốn thu thập, em có thể lấy được, hơn nữa sẽ không có nguy hiểm gì đâu, bởi vì những chứng cứ này ở ngay trong phòng ngủ của em, lần này em trở về, thật ra là vì muốn mang những chứng cứ đó đi.”

“Ông ấy không phải cha em sao, em làm như vậy..."

Trên mặt Ân Duệ đầy sự khó hiểu, anh không quá rõ tại sao Trình Mặc phải giúp anh bắt cha của cô.

Đôi mắt của Trình Mặc được lấp đầy bởi sự lạnh lùng, cô nhẹ giọng nói: "Ông ta không coi em là con gái của mình.”

Trước kia Trình Mặc không biết bản thân nên đối xử với Trình Khoan như thế nào, dù sao cô cũng là con gái, cha có chưa từng ôm cô, chưa từng cho cô sắc mặt tốt, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội ông.

Nhưng cách đây vài ngày, khi cô nhận được cuộc gọi đó, cô chợt nhận ra rằng, nếu cô thật sự phải lựa chọn giữa Trình Khoan và Ân Duệ, cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn Ân Duệ, bởi vì người đàn ông này đối xử với cô rất tốt. Loại cảm giác này Trình Mặc chưa từng được cảm nhận khi ở bên Trình Khoan, để rồi tất cả vỏ bọc của cô đều bị Ân Duệ làm cho tan rã, cô quyết định sẵn sàng vì anh mà làm chút chuyện nguy hiểm.

Trình Mặc đã suy nghĩ xong xuôi cả rồi, cô không gϊếŧ Ân Duệ, sau khi trở lại thủ đô, nhất định cô phải gánh chịu hình phạt, đây không phải là lần đầu tiên Trình Khoan giao nhiệm vụ cho cô, những nhiệm vụ trước đó có thành công có thất bại, thành công sẽ được một câu tán dương, thất bại sẽ phải chịu hình phạt, cho dù mình là con gái của ông thì cũng giống như vậy.

Hình phạt hầu hết đều rất đáng sợ, Trình Mặc không muốn nghĩ tới, dù sao từ sau lần thất bại trước đó, nhiệm vụ nào cô cũng hoàn thành rất xuất sắc, bởi vì cô đã liều cả mạng mình để làm, giống như lần này, cô thậm chí không tiếc hi sinh sự trong trắng của mình, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ.

Đã từng cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của Ân Duệ, cô không muốn trở lại trong tầm kiểm soát của Trình Khoan nữa, Trình Mặc biết mình đang đánh cược, cô đánh cược sau khi mình thu thập chứng cứ vì anh, anh sẽ không vứt bỏ cô.

Hai ngày sau, Trình Mặc đứng ở trong thư phòng của Trình Khoan, cúi đầu không nhìn đối phương.

"Tại sao không gϊếŧ Ân Duệ?"

Trình Khoan ngồi ngay ngắn trên ghế, khí thế mạnh mẽ, làm cho Trình Mặc có chút không thoải mái.

“Hành động, thất bại." Trình Mặc ngẩng đầu nhìn ông, trong mắt không có một tia dao động.

Trình Khoan nhìn chăm chú vào trong mắt cô, một hồi lâu mới nói: “Đi chịu hình phạt đi.”

“Vâng.” Tay của Trình Mặc khẽ run, đi thẳng ra khỏi thư phòng.

Bị trói vào ghế điện giật trong phòng trừng phạt, Trình Mặc nghiến răng chịu đựng dòng điện len lỏi vào trong cơ thể mình, lúc đầu cô còn có thể chịu đựng mà không hét lên, nhưng về sau thì không nhịn được nữa, cô nắm chặt hai tay, kịch liệt giãy giụa và kêu gào, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi.

Trình Mặc sau khi chịu xong hình phạt điện giật thì bị kéo vào căn phòng tối và hẹp đối diện với bức tường, cửa giam đóng lại, ánh sáng cuối cùng trong căn phòng đối diện với bức tường theo đó cũng biến mất.

Trình Mặc nằm trên đất, cả người co quắp, đôi môi nứt ra do bị điện giật, bộ dáng của cô vô cùng chật vật.

"Ân Duệ, Ân Duệ..."

Người phụ nữ nhẹ giọng nỉ non, sau khi cô gắng gượng bò dậy thì chui vào trong một góc tường, tay ôm lấy đầu gối, yên lặng khóc.

Sau một ngày một đêm, Trình Mặc mệt mỏi đến lả đi, cô bị lôi ra khỏi căn phòng đối diện với bức tường, thả trở lại phòng ngủ của mình, Trình Mặc nằm trên thảm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính, chiếu vào người cô, dần dần xua đi cảm giác ớn lạnh trong người cô.

Không lãng phí thời gian nữa, Trình Mặc bò dậy, lấy chiếc điện thoại di động giấu trong đệm ra, gửi chứng cứ phạm tội cho Ân Duệ qua email, sao lưu mã hóa trên hệ thống mạng, cuối cùng mọi thứ trong điện thoại di động của cô đều bị xóa đi.

Làm xong tất cả những điều này, cô nằm trên giường và ngủ thϊếp đi.

Cảnh sát đến lúc Trình Mặc vẫn đang ngủ say, cô đã ngủ suốt một ngày một đêm, trong khoảng thời gian đó, điện thoại của cô rung lên rất nhiều lần nhưng vẫn không đánh thức được cô.

Cảnh sát đánh úp, mặc dù Trình Khoan phản ứng kịp thời nhưng vẫn không thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, mọi người trong biệt thự đều bị đưa lên xe cảnh sát.

Trình Mặc bị thẩm vấn, nhưng vì Ân Duệ đã xóa sạch mọi bằng chứng hướng về phía cô, không còn lưu lại bất cứ dấu vết nào nữa, cho nên cuối cùng Trình Mặc được tuyên trắng án và được trả tự do, còn Trình Khoan, bởi vì đã phạm phải quá nhiều tội, cho nên bị phán quyết tử hình.

Ân Duệ đưa Trình Mặc đến nhà gỗ và dìu cô ngồi xuống ghế sô pha, Trình Mặc đưa mắt nhìn người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát rồi mỉm cười.

“Em thấy sao?”

Người đàn ông đưa trái táo đã gọt xong cho cô, Trình Mặc nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Em thắng rồi.”

Ân Duệ hiểu cô ý, anh cũng cười theo, từng đường nét trên mắt đều toát ra vẻ dịu dàng, trong mắt anh chợt xuất hiện một tia xấu xa, nhìn vừa đẹp trai lại vừa nguy hiểm.

“Em đã giúp anh một chuyện lớn như vậy, anh hẳn là nên báo đáp lại em, em xem anh lấy thân báo đáp có được không?”

Trình Mặc liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo của mình, ngoắc ngoắc ngón tay với anh, lười biếng nói: “Nửa đời sau của anh đều thuộc về mình em!”

Ân Duệ trừng mắt nhìn cô, bàn tay cởi ra từng nút áo của đồng phục cảnh sát, từng bước từng bước, đến gần Trình Mặc.