Chương 30

Cúp điện siêu thoại, sắc mặt của Ân Duệ bình tĩnh, cũng không nói gì.

Cách một ngày, Trình Mặc cũng nhận được điện thoại, cuộc gọi này chính là của Trình Khoan.

Dãy số nhấp nháy trên màn hình di động, Trình Mặc do dự, cô đoán được cuộc gọi này không bình thường, nếu cô nhận, có lẽ mọi chuyện sẽ bị thay đổi.

Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, mặc dù cô rất muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Trình Khoan, nhưng cô không làm được, bởi vì không ai có thể hiểu rõ sự tàn nhẫn của Trình Khoan hơn là cô.

Do dự hồi lâu, Trình Mặc cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.

Điện thoại được kết nối, dự cảm xấu của Trình Mặc hoàn toàn biến thành sự thật, bởi vì Trình Khoan lệnh cho cô gϊếŧ chết Ân Duệ.

Có lẽ Trình Khoan chơi đã rồi, không muốn đối phó với đặc vụ ngầm nữa, Ân Duệ đã trở thành một sự tồn tại cần phải bị xóa sổ.

Trình Mặc cũng không biết tại sao mình lại cúp máy, cô đã nghĩ tới việc sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi ngày này thật sự đến, cô chỉ cảm thấy rất lạnh lẽo, tựa như toàn thân cô bị nhấn chìm trong dòng nước đá, cô không nhịn được cơn lạnh mà run rẩy.

Ân Duệ phát hiện sự khác lạ của Trình Mặc, quan tâm hỏi han cô một câu, cô lấy cớ bị cảm, đối phó qua loa.

Buổi tối, Trình Mặc nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, không cách nào ra tay được, một năm rồi, hai người ở bên nhau, tại nơi này, đã một năm rồi, hầu như hai người chưa từng tách rời nhau, Trình Mặc đã sớm quen với sự tồn tại của anh, cô không tưởng tượng nổi việc nếu mất đi anh thì sẽ thế nào.

Quấn quít cả đêm, ngày hôm sau Trình Mặc thức dậy làm đồ ăn sáng cho anh, làm món mà anh thích ăn nhất.

Ân Duệ không phát hiện ra sự khác lạ của cô, bởi vì biểu hiện của Trình Mặc lúc bình thường không có gì khác nhau.

Cả ngày, Trình Mặc cứ vùi đầu trong ngực anh, hai người cùng xem ti vi, trùng hợp là cả hai không ai lên tiếng nói lời thừa thãi.

Ăn cơm tối xong, Trình Mặc đè Ân Duệ xuống giường, chủ động cưỡi trên người anh, dùng tiểu huyệt bé nhỏ của mình bao bọc lấy vật nam tính của anh.

Ân Duệ thích nhất là cô chủ động, hơn nữa tối nay Trình Mặc còn vô cùng phóng đãng, vừa yêu kiều, vừa quyến rũ, khiến cho Ân Duệ nổi lên du͙© vọиɠ chinh phục, hai người ở trên giường tận tình lăn lộn, tranh đoạt quyền chủ động.

Ân Duệ bị cô làm cho bắn đến năm lần, thời điểm mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi không còn sức nữa mới nhẹ nhàng ôm lấy Trình Mặc, hổn hển đi vào trong giấc ngủ thật say.

Nửa đêm, người đàn ông ngủ say, Trình Mặc nhìn mi mắt của anh, đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó nhẹ nhàng thoát khỏi l*иg ngực anh, yên lặng đi tới phòng khách.

Mặc quần áo tử tế, cô để lại một tờ giấy, Trình Mặc lặng yên không một tiếng động rời đi.

Ân Duệ đêm nay ngủ rất say, buổi sáng lúc tỉnh lại, anh theo thói quen sờ người bên cạnh một cái, phát hiện không có người, anh lười biếng mở hai mắt ra, nhìn xung quanh một chút, mở miệng gọi: “Trình Mặc?"

Gọi mấy tiếng không có ai trả lời, trong lòng anh chợt dâng lên chút bất an, Ân Duệ nhạy bén xoay người tỉnh dậy, sải bước ra khỏi phòng ngủ, tìm kiếm trong biệt thự một vòng nhưng cũng không tìm thấy tung tích của người phụ nữ.

Không có, trong phòng trống rỗng, cô không có ở đây.

Cuối cùng Ân Duệ phát hiện tờ giấy ở trên bàn, sau khi đọc xong, cả người anh run rẩy, tức giận đá chiếc bàn đi.

Mặc quần áo chỉnh tề, người đàn ông lái xe chạy thẳng tới sân bay.

Trên đường, anh gọi cho Trình Mặc rất nhiều cuộc điện thoại, đều ở trạng thái tắt máy, anh nhắn tin cô cũng không hồi âm, mặt của Ân Duệ càng lúc càng trầm xuống.

Anh tiêu hóa tin tức trên tờ giấy Trình Mặc để lại, anh nghĩ lại những tháng ngày vừa qua hai người đã sống chung cùng nhau sớm chiều, anh chỉ cảm thấy phổi mình như bị một thứ gì đó chặn lại, không cho hơi thở thoát ra, anh tức giận đến mức hai tay run rẩy, lúc lái xe thì điên cuồng giẫm vào chân ga tăng tốc.

Thì ra Trình Mặc là con gái của Trình Khoan, thì ra cô đến gần là để giám sát anh, thì ra cô muốn gϊếŧ anh nhưng lại không hạ thủ được mà chọn cách rời đi.

Rất nhiều chi tiết bị anh bỏ qua bỗng chốc hiện lên trong đầu, mặc dù Ân Duệ không muốn tin lời Trình Mặc nói, nhưng những chi tiết ấy lại thay cô khẳng định với anh, những lời cô nói hoàn toàn là sự thật, là sự thật.

Thật ra thì người phụ nữ kia, trong suốt một năm qua đã sớm không thể che giấu con người mình, cô đã vứt bỏ lớp ngụy trang của mình đi từ lúc nào, thay vào đó cô dùng bộ dáng chân thật nhất để đối mặt với Ân Duệ, chẳng qua là Ân Duệ ở cùng với cô mỗi ngày, cho nên anh không nhận ra được sự biến hóa của Trình Mặc.

Đối với tình cảm của Trình Mặc, Ân Duệ đã nhìn thấu, anh biết bản thân cũng không cách nào rời bỏ được người phụ nữ này, nếu như Trình Mặc không có ở đây, đáy lòng của anh cũng sẽ trở nên trống rỗng.

Trình Mặc trở về chỗ của Trình Khoan, nếu như anh muốn đuổi theo cô, nhất định anh có thể đuổi kịp, bởi vì anh đã kiểm tra những chuyến xe trở về thủ đô, đại khái những chuyến xe đã khởi hành đều xuất phát từ tờ mờ sáng, bây giờ mới bảy giờ, hầu hết các xe đều mới khởi hành chưa đầy một giờ, một số xe còn chưa xuất phát.

Có chuyến bay đến thủ đô lúc chín giờ, sau khi xuống máy bay, anh đi ra trạm tàu, nhất định có thể chặn người phụ nữ kia lại.

Ân Duệ không biết tại sao anh lại đuổi theo cô gấp gáp như vậy, tất cả những gì anh biết là anh không thể để người phụ nữ kia rời đi, cô còn chưa giải thích rõ ràng một lời nào ở trước mặt anh, cô không thể lưu lại một tờ giấy cho xong chuyện rồi biến mất như vậy được.

Động tác của Ân Duệ rất nhanh, hai tiếng sau anh đã từ sân bay ở thủ đô đi thẳng đến ga tàu hỏa.

Từ quê của anh đến đây có hai trạm tàu hỏa, anh chỉ có thể chọn ngẫu nhiên một trong hai nhà ga đó.

Đứng ở bên ngoài nhà ga, Ân Duệ đợi từ ngày đến đêm không ngơi nghỉ, anh cứ đứng đó đợi Trình Mặc, trong đầu anh không phải nghĩ xem nên nói gì khi gặp được cô, mà là nếu anh thật sự gặp được cô, anh sẽ hung hăng đè cô xuống giường mà làm cho đến khi chân cô mềm nhũn đi, ngày hôm qua cả hai người đã lăn lộn năm lần mà cô vẫn có thể chạy nhanh như vậy, nếu giờ anh bắt được cô, nhất định anh sẽ đem cô nhốt lại, ngày nào cũng đè cô ra làm, xem cô lấy sức đâu mà chạy!

Duyên phận là chuyện không ai có thể nói trước được, giống như Ân Duệ không ngờ rằng anh thực sự có thể đợi được Trình Mặc giữa một tia hi vọng cực kì nhỏ nhoi như vậy.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Mặc, đôi mắt Ân Duệ sáng rực lên, anh lao qua đám đông và kéo cô vào lòng.

Trình Mặc choáng váng, cô sững sờ tại chỗ khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Ân Duệ ôm chặt lấy cô, như muốn ép cô vào trong cơ thể mình, như muốn hai người hòa làm một thể.

“Anh...”

Trình Mặc trợn to mắt, giọng nói khẽ run, trên mặt cô đầy vẻ không dám tin.

Ân Duệ cười bên tai cô, nhưng trong mắt anh lại không hề có ý cười, chỉ có sự tàn nhẫn cùng khát máu.

"Trình Mặc, em to gán đấy, chạy, em chạy tiếp đi, xem ông đây có cắt đứt chân em không!”