Chương 29

Ân Duệ cảm thấy rất đầu đau, mấy năm nay xông pha thực sự khiến anh quá mệt mỏi.

Không phải anh muốn tranh công, chỉ là anh cảm thấy khó chịu, cảm thấy tủi thân.

Anh biết nằm vùng thì phải chịu khổ, phải liều mạng, anh làm được, nhưng anh không cách nào vững vàng tâm lý trước việc bản thân bị tính kế, bị sắp xếp như vậy.

Năm năm, anh nằm vùng đã năm năm, anh từng bước leo lên từ tầng lớp thấp hèn nhất, nhưng người khác lại có thể tùy tiện giẫm lên vai anh, trực tiếp chạm vào mục tiêu cuối cùng của anh, mục tiêu mà anh muốn giành lấy sau bao nhiêu năm vất vả.

Ân Duệ ở trong xe rất lâu, anh nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế lái, đầu đau như sắp nứt ra.

Không biết qua bao lâu, cửa kính xe bị gõ, Ân Duệ mở cặp mắt ác liệt ra nhìn về phía ngoài cửa xe, sau khi thấy bóng dáng quen thuộc, tâm trạng sầu muộn của anh lập tức biến mất.

Mở cửa xe, người đàn ông cười một cái, nói: "Sao thế?"

Trình Mặc nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, trong lòng có chút lo lắng, ngoài miệng lại nói: "Em nấu chút mì, vào ăn thử xem.”

Ân Duệ gật đầu một cái, xuống xe ôm lấy cô, đi vào bên trong nhà.

Ăn xong hai bát mì rau cải ấm bụng, tâm trạng bực bội của Ân Duệ biến mất một cách thần kỳ, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, nếu chuyện bên kia thực sự suôn sẻ thì nhiệm vụ của anh sẽ kết thúc, đó cũng là một chuyện tốt, kiểu sống chui lủi thế này, anh cũng trải qua quá đủ rồi.

Thấy sắc mặt anh đã khôi phục, Trình Mặc đun nước nóng cho anh ngâm chân.

Ở trong căn nhà cũ này có lẽ đã trở thành thói quen, mọi thứ vô cùng tốt, mặc dù ngôi nhà khá nhỏ, nhưng lại rất có hương vị gia đình, nhất là hương thơm của những bữa cơm, sự ấm áp của căn phòng có hơi người, mọi thứ đều rất tuyệt.

Những cảm giác này đều là những cảm giác mà Trình Mặc chưa từng được cảm nhận, cô thích nơi này.

Trình Mặc và Ân Duệ đều không phát hiện, bọn họ đã thay đổi rồi, Ân Duệ đã thoát khỏi thân phận nằm vùng, buông bỏ hoàn toàn phòng bị đối với Trình Mặc, ở góc độ của anh, người phụ nữ này đã trở thành sự tồn tại mà anh không cách nào dứt ra được, Ân Duệ thậm chí nghĩ tới việc, sau này một khi anh khôi phục thân phận của mình, người phụ nữ này sẽ có biểu cảm như thế nào, tóm lại, nhất định sẽ rất thú vị.

Trình Mặc không biết Ân Duệ đang nghĩ gì, cô chỉ biết rằng cô đã phản bội cha mình vì một người đàn ông.

Trình Mặc thật sự không có cách nào báo cáo lại động tĩnh của Ân Duệ cho cha biết được, người đàn ông này đối xử với cô tốt, vô cùng tốt, mặc dù ngoài miệng từ trước cho tới bây giờ anh đều không nói, nhưng anh sẽ luôn quan tâm cô, luôn lo lắng cho cô, ngay cả lúc chạy thoát thân, anh cũng che chở cho cô chạy trước.

Trình Mặc thích cuộc sống có Ân Duệ, đơn giản lại thú vị, ngay cả khi ân ái với anh cô cũng chỉ toàn cảm thấy vui sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ anh mang lại cho cô khiến cô say mê và đắm chìm mạnh mẽ.

Một khoảng thời gian sau, Ân Duệ biết được từ cấp trên của mình rằng nhiệm vụ của đồng nghiệp đã hoàn thành rất tốt, anh ta đã thành công ẩn nấp bên cạnh Trình Khoan và thu được một số bằng chứng.

Dĩ nhiên từng ấy chứng cứ là không đủ, cái cấp trên muốn là bằng chứng có thể thu lưới tóm gọn tất cả.

Ân Duệ cũng nghĩ thoáng hơn, anh nghĩ đến việc sau này có thể khôi phục cuộc sống bình thường, Trình Mặc có thể đường đường chính chính ở cùng anh, trong lòng anh liền thoải mái hơn rất nhiều.

Trình Mặc chưa bao giờ nói sẽ rời khỏi anh, Ân Duệ cũng đã sớm khoanh vùng người phụ nữ này là của mình, chưa từng nghĩ sẽ để cô rời đi.

Cho đến một năm sau, đặc vụ ngầm do cấp trên cử đến đã chết.

Thời điểm biết được tin tức này, Ân Duệ đang cùng Trình Mặc ở nhà xem ti vi, anh nắm chặt điện thoại, tiếp nhận nhiệm vụ từ phía ban lãnh đạo.

Đặc vụ ngầm kia thật ra đã sớm bại lộ, ngay lúc anh ta đang thu thập chứng cứ thì bị Trình Khoan bắt gặp, ông ta hành hạ người đó ngay trước mặt mọi người, tình trạng vô cùng thê thảm, hơn nữa còn quay lại video gửi qua điện thoại cho cấp trên, sau đó đặc vụ ngầm bị gϊếŧ.

Cấp trên tạm thời quyết định để cho Ân Duệ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, cuộc gọi này của lãnh đạo chính là để báo cho anh tin này.