Chương 8

Đám người của Ân Duệ hình như là buôn ma túy, mà không phải buôn ma túy theo quy mô nhỏ, nghe nói bọn họ là trùm buôn, còn rất có địa vị trong giới, trong thành phố phồn hoa này, không ai dám đắc tội với bọn họ.

Lần trước Ân Duệ chỉ cần dùng một cước đã đá văng Vương Côn, chuyện này từ lâu đã được lan truyền trong nhóm phụ nữ, điều này càng chứng tỏ thân phận của bọn họ không hề đơn giản, ít nhất bọn côn đồ địa phương không dám khıêυ khí©h bọn họ.

Trong mắt người ngoài, Ân Duệ là một cái bắp đùi béo bở của Trình Mặc, không ai dám khıêυ khí©h cô, cách đối xử với cô cũng khác với những người khác.

Ân Duệ mỗi lần tìm cô đều vì muốn tìm nơi phát tiết du͙© vọиɠ, lần này cũng vậy.

Lúc anh tới, Trình Mặc đang tiếp một vị khách khác, vốn dĩ người quản lý muốn gọi cô ra ngoài nhưng lại bị Ân Duệ ngăn cản, anh bảo quản lý truyền lời tới cô là đi ra ngoài xe tìm anh.

Quản lý liên tục gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào phòng bao của Trình Mặc, chờ cô đi ra thì lập tức chạy lại nói: “Anh Duệ tới, nói chờ cô ở ngoài xe, mau đi đi, đừng giở tính xấu.”

Ở trong mắt quản lý, Trình Mặc bỗng nhiên trở thành một người có tính tình không tốt.

Cô nhàn nhạt gật đầu một cái, trở về phòng thay quần áo, sau đó thì đi ra ngoài.

Xe của Ân Duệ đỗ ở nơi rất nổi bật, cô vừa ra cửa đã có thể nhìn thấy, Trình Mặc xách túi, ưu nhã bước tới.

Trực tiếp mở cửa ghế phó lái, cô liếc nhìn ánh mắt của người đàn ông đang ngồi trên ghế lái chính, nhìn thấy trong anh lóe lên một tia vui vẻ.

Cánh tay Ân Duệ chống lên cửa sổ xe đang rộng mở, anh kẹp trong tay một điếu thuốc, cả người lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, anh được bao phủ bởi một lớn khói lượn, càng khiến cho ngũ quan của người đàn ông lộ ra vẻ anh tuấn.

Bộ dáng của Ân Duệ rất lạnh lùng, khí chất của anh lại càng lạnh lùng hơn, chính là kiểu người vừa nhìn đã biết không dễ dây vào.

Thấy cô đi tới, Ân Duệ dập điếu thuốc, khởi động xe rời đi.

Vẫn là căn phòng trong khách sạn quen thuộc, người đàn ông vừa mới vào phòng đã chủ động ấn cô lên cửa, sau đó độc đoán hôn lên môi cô.

Trong miệng của người đàn ông còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, hai tay của Trình Mặc bị đè trên cánh cửa, cô ngửa đầu đón nhận sự gặm nhấm có phần tàn bạo của anh.

Mùi máu tanh trên người vẫn chưa hoàn toàn tản đi, hôm nay hẳn là một ngày vất vả.

Trình Mặc phát hiện, người đàn ông này sau khi bị thương sẽ xuất hiện một phản ứng dị thường, sẽ trở nên nóng nảy hơn, thời điểm ân ái cũng càng mạnh bạo hơn.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, ý nghĩ của cô đã được xác nhận.

Người đàn ông đè cô lên giường, liếʍ láp tiểu huyệt sưng đỏ của cô, động tác không chút lưu tình, anh dùng bàn tay to lớn của mình đánh vào bờ mông tròn trịa và mềm mại của người phụ nữ, tạo ra rất nhiều vết đỏ.

Tiểu huyệt và mông đau đến mức nóng ran, Trình Mặc cắn môi, đôi mi thanh tú nhíu lại, cố gắng kìm nén.

“A...”

Đôi mắt của Ân Duệ lúc này đã đỏ ngầu, trong mắt anh ngập tràn du͙© vọиɠ, anh gạt mái tóc đen dài của Trình Mặc sang một bên, cúi người hôn lên vành tai cô rồi liếʍ lên chóp tai đỏ hồng của cô.

Lỗ tai là điểm nhạy cảm của Trình Mặc, bị anh liếʍ như vậy, cả người cô như nhũn ra, khẽ phát ra tiếng thở dốc.

Ngay tại thời điểm cơn đau trong cơ thể cô dịu đi một chút, người đàn ông đột nhiên cắn lên bờ vai mịn màng của cô, Trình Mặc rêи ɾỉ, dùng hai tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường.

Không khí tràn ngập mùi máu tanh, Trình Mặc khép hờ mắt, dươиɠ ѵậŧ đang chôn ở trong hoa huyệt của người phụ nữ lại một lần nữa rục rịch.

Ân Duệ khát máu, chuyện này rất bí mật, không có ai biết.

Có thể anh đã nằm vùng suốt năm năm qua, gặp qua quá nhiều mặt tối của cuộc đời, đắm mình quá sâu vào trong vũng bùn, cho nên sự u ám tích tụ trong lòng càng ngày càng lớn, nhiều lúc, sự u ám ấy đã gần như làm cho anh sụp đổ, ngày đó, anh vì muốn nhận được sự tín nhiệm của Lý Tài Nhân mà đã tự tay cứa đứt cổ của một người, dòng máu tươi ấm áp bắn trên mặt anh, nhiễm đỏ cặp mắt của anh.

Từ đó về sau, người đàn ông này tựa như một con quỷ lấy mạng người, anh thích nghe những tiếng kêu thảm thiết, thích ngửi mùi máu tươi.