Chương 21: Thiếu gia nhà họ Hàn(1)

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng Mộc Thanh Khê đã tỉnh dậy, cô điều chỉnh lại tư thế một chút mới nhận ra cả cơ thể mình đang đau nhức, ngủ trên ghế sô pha thật đúng là không thoải mái, cô không biết tại sao Hàn Tại có thể ngủ trên sô pha một thời gian dài như vậy.

Trong phòng không có đến một tí ánh sáng nào, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ trong không gian yên tĩnh. Thời gian chắc là còn sớm, cô nhắm mắt lại lần nữa rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chờ khi cô mở mắt ra lần nữa thì trong căn phòng đã cảm nhận được ánh nắng ấm áp từ bên ngoài.

Cô lười biếng đứng dậy và đi vào phòng ngủ.

Hàn Tại vẫn còn đang ngủ, không có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh dậy, cô bước tới nhẹ nhàng đẩy anh: "Dậy đi."

Hàn Tại mơ mơ màng màng "Ừm" một tiếng, sau đó lại im lặng, từ đầu đến cuối mắt cũng không mở ra.

Mộc Thanh Khê sợ anh đi làm muộn, cô kiên trì đẩy anh lần nữa: "Dậy đi, không phải anh nói còn có rất nhiều việc phải làm sao?"

Hàn Tại vẫn không lên tiếng, cô chỉ cảm thấy cổ tay mình bị nắm lấy rồi dùng sức kéo mạnh. Cô vốn dĩ đang ngồi xổm trên mặt đất, bị anh kéo suýt nữa ngã bổ nhào lên người anh.

Hàn Tại mở mắt, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ. Anh đưa tay phải ra và đặt ngón trỏ trên môi cô: "Suỵt, để tôi ngủ thêm một lát."

Ngón tay anh vẫn còn đặt trên môi khiến cô không dám có động tác mạnh nào, cô nhỏ giọng nói: "Anh không đi làm sao?"

"Hôm nay nghỉ."

Mộc Thanh Khê cách anh rất gần, gần đến mức có thể đếm rõ ràng số lông mi đẹp đẽ của anh.

Cuối cùng anh cũng bỏ ngón tay trỏ ra khỏi môi cô, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thật sao?"

Anh trả lời một cách mơ hồ: "Đương nhiên rồi, có khi nào tôi lừa gạt em không?"

Cô trả lời trong lòng: Chỉ sợ nói dối cô không ít.

"Vậy anh ngủ tiếp đi." Cô thấy dưới mắt anh vẫn còn một mảng màu xanh, chắc vì gần đây phải thức khuya nhiều, có lẽ anh ta thật sự cần nghỉ ngơi thật tốt một chút.

"Ừm." Hàn Tại điều chỉnh tư thế một chút rồi nhắm mắt lại lần nữa.

"Nhớ dậy ăn sáng."

Anh quay người, vùi đầu vào trong chăn rồi rầu rĩ nói một tiếng: "Được."

Chờ Mộc Thanh Khê nấu bữa sáng xong anh vẫn còn đang ngủ, cô đành phải để dành cho anh một phần sau đó tự mình đi xuống lầu.

Sau khi mở cửa, ùa vào mặt cô là bầu không khí tràn ngập hương thơm độc đáo của buổi sáng sớm. Dọn dẹp lại như bình thường xong Mộc Thanh Khê tự hỏi liệu Hàn Tại đã ngủ dậy chưa.

Trong phòng ngủ trên tầng hai không có người, Mộc Thanh Khê nghe thấy âm thanh trong phòng vệ sinh, cô gõ cửa nói: "Tôi có để bữa sáng lại cho anh, anh tự mình hâm nóng lại một chút."

Hình như Hàn Tại đang đánh răng nên tiếng trả lời không rõ ràng: "Được."

Giải thích cho anh xong, cô xoay người đi xuống lầu.

Hàn Tại cả buổi sáng đều ở trên tầng hai, lúc cô đi lên thì thấy anh đang ngồi trên sô pha xem TV, trong tay còn đang cầm gói đồ ăn nhẹ.

Mộc Thanh Khê dựa vào cánh cửa, tay gõ vài tiếng: "Anh có vẻ đang rất hưởng thụ nhỉ?"

Hàn Tại quay đầu lại nhìn cô: "Em có muốn hưởng thụ cùng tôi không?"

Cô lắc đầu, xoay người đi xuống lầu. Xuống đến nơi cô vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe xa xỉ dừng lại trước cửa Thịnh Thanh Đường.

Có một người phụ nữ bước xuống từ ghế lại phụ, nhìn cách trang điểm cũng không tầm thường, phía bên kia cô chỉ nhìn thấy bóng lưng một người nữa.

Hai người lập tức đi đến cửa Thịnh Thanh Đường, Mộc Thanh Khê nhìn rõ bộ dạng của người kia thì nhanh chóng nhanh ra đó là Hàn Tiến.

Hai người vừa bước vào cửa, Hàn Tiến cũng rất nhanh nhận ra cô: "Mộc Thanh Khê?"

Cô nhanh chóng cùng anh ta chào hỏi: "Tôi không nghĩ rằng chúng ta lại gặp lại sớm như vậy."

Hai người đều nhìn đối phương với vẻ ngạc nhiên, ai cũng không nghĩ đến việc bọn họ sẽ gặp lại nhau ở chỗ này.

Người phụ nữ trang điểm tinh tế đứng bên cạnh anh ta nhìn thấy phản ứng của hai người, không hiểu chuyện gì mà hỏi: "Hai người biết nhau sao?"

Hàn Tiến trả lời cô ta: "Bọn anh gặp nhau tại triển lãm lần trước."

Hàn Tiến nhìn Mộc Thanh Khê rồi giới thiệu: "Đây là Hàn Tri."

Cô nhìn Hàn Tri, hơi cúi đầu nói: "Xin chào, tôi tên Mộc Thanh Khê."

"Mộc Thanh Khê, suối trong?" Dường như cô ấy khá hứng thú với tên của cô, nhẹ giọng lặp lại một lần.

"Đúng vậy," thanh khê "trong suối trong róc rách."

Trái tim của Hàn Tri nhảy lên một cái, cũng đã có người giới thiệu cái tên này với cô như vậy. Cô cẩn thận quan sát Mộc Thanh Khê, trong miệng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thanh Khê, Mộc Thanh Khê."

Mộc Thanh Khê cảm thấy kì lạ, tên của cô cũng không quá dễ nghe để cho người khác phải lặp đi lặp lại như vậy: "Có chuyện gì sao?"

Hàn Tri khôi phục lại tinh thần: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cái tên này nghe rất êm tai."

"Thật à? Cảm ơn." Cô khách khí nói cảm ơn, mặc cho lời khen của Hàn Tri là vì lịch sự hay gì khác.

Hàn Tiến nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi cô: "Đây là cửa hàng của cô sao?"

"Đúng vậy."

Hàn Tiến hình như có chút không tin nhưng vẫn khống chế tốt giọng điệu của mình: "Thật sự không ngờ, rất ít cô gái sẽ chọn mở cửa hàng đồ cổ."

Mộc Thanh Khê cười: "Đúng là rất ít, chỉ tại tôi tương đối thích mà thôi."