Chương 22: Thiếu gia nhà họ Hàn(2)

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Hàn Tri vẫn cẩn thận quan sát Mộc Thanh Khê, cô càng nhìn càng hoảng loạn, gương mặt này lại giống gương mặt trong ký ức của cô đến như vậy.

Hàn Tri cảm giác cả người đều như chột dạ, có tiếng ù ù vang lên trong đầu, cô siết chặt nắm tay để bình tĩnh lại, sau đó lại nhìn Mộc Thanh Khê lần nữa, bây giờ nhìn lại cảm thấy hơi khác.

"Hôm nay hai người đến đây xem đồ cổ sao?"

Lúc này Hàn Tiến mới đề cập đến mục đích thật sự mà hai người đến đây ngày hôm nay: "À, không phải, hôm nay chúng tôi đến đây để tìm người."

"Tìm người?" Bọn họ đến chỗ này để tìm người nào, chẳng lẽ.. Là tới tìm Hàn Tại? Cô lên tiếng hỏi: "Hai người đến tìm ai?"

"Chúng tôi đến tìm Hàn Tại. Có phải nó ở chỗ của cô không? Tôi thấy xe của nó dừng ở ngoài cửa."

Cô liếc nhìn ra cửa một cái, quả thật là có một chiếc xe ở đó, chỉ là chỗ đó không dễ nhìn lắm. Cô chỉ nghĩ rằng có ai đó nhân tiện đậu trước cửa nhà mình thôi.

"Hai người.. Là gì của anh ta?"

"Chúng tôi là người nhà của anh ấy." Hàn Tri khôi phục lại tinh thần rồi nói, trong lời nói của cô có chút địch ý không dễ phát hiện.

Hàn Tri đang nóng lòng rời khỏi chỗ này, cô hy vọng mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết.

Mặc dù Hàn Tri cố ý che dấu nhưng Mộc Thanh Khê vẫn nhận ra cái sự không thân thiện trong giọng nói ấy, cô đơn giản trả lời: "Tôi không biết."

Hiển nhiên Hàn Tiến cũng chú ý tới ngữ khí của Hàn Tri, liếc mắt ra hiệu với cô ấy một cái, có phần áy náy nói: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn đón Hàn Tại về thôi. Trong nhà có vài chuyện cần xử lý.

Hàn Tri cho rằng mình che dấu khá kĩ, cô không nghĩ đến lời nói sẽ bị nghe ra một cách dễ dàng như vậy, chỉ là cô cũng không muốn hạ mình xin lỗi Mộc Thanh Khê.

Mộc Thanh Khê nể mặt Hàn Tiến nên cũng không so đo với cô:" Anh ta ở trên tầng, để tôi đưa hai người lên. "

Ở trên tầng, Hàn Tại đang xem TV một cách thích thú, nghe thấy tiếng mở cửa anh cũng không quay đầu mà nói:" Sao em không ngồi đây xem một lát, chương trình này cũng khá thú vị đó. "

Cô cũng không trả lời anh, mà đi thẳng vào vấn đề:" Có người tìm anh. "

" Ai tìm tôi? Không ai biết tôi ở chỗ này. "Hàn Tại vừa nói vừa quay đầu, khi nhìn thấy hai người kia thì ý cười trên mặt hạ xuống, anh ném gói đồ ăn vặt sang một bên:" Làm sao hai người lại tìm đến đây? "Giọng điệu rõ ràng không vui vẻ chút nào.

" Anh, bọn em phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được anh, sao anh lại chạy đến chỗ này. "Nói xong cô liếc mắt nhìn Mộc Thanh Khê một cái, giống như đang trách móc tại sao Mộc Thanh Khê lại cho anh ở lại đây.

Mộc Thanh Khê chú ý đến ánh mắt của Hàn Tri, cô có chút khó hiểu, ánh mắt của Hàn Tri từ nãy đến giờ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Hàn Tiến hỏi:" Tại sao em lại tắt máy? "

Hàn Tại bất đắc dĩ nói:" Anh, em chỉ muốn yên tĩnh một ngày. "

Hàn Tiến biết tính tình của anh nên cũng chưa từng trách móc nhiều lời, chỉ nói:" Em muốn yên tĩnh cùng đừng chọn thời gian này, công ty còn đang chờ em về mở hội nghị đấy. "

" Hội nghị có hai người không phải là được rồi à? "

" Anh, bây giờ anh là tổng giám đốc của Hàn Nhuận, hội nghị của Hàn Nhuận sao có thể thiếu anh chứ? "Giọng điệu của Hàn Tri gấp gáp, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng thúc giục Hàn Tại rời khỏi chỗ này.

Từ lúc bước vào cửa cô ấy đã có cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, cô chưa từng nhìn thấy cái bộ dạng thái mái của Hàn Tại như vậy, cho dù là ở nhà hay ở công ty anh đều rất nghiêm túc.

Nghe bọn họ nói chuyện Mộc Thanh Khê rốt cuộc cũng biết được thân phận của Hàn Tại, hóa ra anh lại là thiếu gia nhà họ Hàn, chuyện này trước giờ cô chưa từng nghĩ đến. Cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một người bình thường, chỉ là ưu tú hơn so với người khác, nghĩ như vậy Mộc Thanh Khê bất giác nhíu mày.

Hàn Tiến đi lên vỗ vai Hàn Tại:" Đi thôi, buổi chiều còn phải mở hội nghị. "

Hàn Tại thở dài một hơi:" Em biết rồi, để em đi thay quần áo. "

Chỉ Hàn Tại rời khỏi, Hàn Tri đánh giá cách bày trí ở tầng hai rồi hỏi Mộc Thanh Khê:" Cô cũng sống ở đây sao? "

Hàn Tiến nghe Hàn Tri nói vậy cũng nhìn về phía cô.

Mộc Thanh Khê gật đầu:" Đúng vậy nhưng hai người đừng hiểu lầm. Tôi chỉ cho anh ta mượn sô pha thôi. "

Hàn Tiến cũng không quan tâm lắm đến chuyện đó, anh biết Hàn Tại làm việc vẫn luôn có chừng mực.

Hàn Tri lại tiếp tục hỏi:" Cô sống ở đây một mình? Tại sao không sống cùng ba mẹ? "

" Sau khi tốt nghiệp đại học tôi dọn ra ngoài sống riêng. "

" Ba mẹ cô là người thành phố? "

Mộc Thanh Khê không thích nói về gia đình với một người không quen biết, nhưng vì phép lịch sự cô vẫn đáp:" Là người thành phố. "

Hàn Tri gật đầu, tâm trạng có hơi thả lỏng. Chắc là không phải, nhưng khi cô cẩn thận nghĩ lại vẫn có chút lo lắng.

Hàn Tiến hỏi cô:" Hơn một tháng trước Hàn Tại cũng ở chỗ này sao? "