Chương 36: Anh thích tôi sao?(2)

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

Hàn Tại nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, tôi thích em."

"Anh chắc chắn?" Cô hỏi tiếp. Thật ra, cô có thể mơ hồ cảm thấy Hàn Tại đối xử với cô rất khác biệt, những cô vẫn luôn nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.

"Chắc chắn." Giọng điệu anh chắc nịch.

"Thế nhưng tôi không chắc chắn." Cô nhìn vào mắt anh với ánh mắt lấp lánh.

"Không chắc chắn chuyện gì?"

"Tôi không chắc chắn anh thích tôi, cũng không chắc chắn tôi thích anh."

"Tại sao?" Anh khẽ nhíu hàng lông mày đẹp đẽ.

"Không biết, chỉ là không chắc chắn." Cô giống như có chút buồn bã, nếu nói không có cảm giác thì là nói dối nhưng có không chắc chắn thế nào là có tình cảm.

"Lý do là gì? Tôi sẽ không bỏ qua nếu em không có lý do chính đáng đâu." Hàn Tại hình như không hài lòng với câu trả lời của cô, giọng điệu anh chắc nịch như thể đang thề phải nghe được một lý do chính đáng từ cô.

Suy nghĩ của Mộc Thanh Khê hỗn loạn, nghe thấy giọng điệu bá đạo của anh thì có chút tức giận, cô hất cái tay đang bị anh nắm ra, lùi lại một bước khéo dãn khoảng cách giữa hai người: "Không có lý do gì."

Trên bầu trời vẫn còn những màn pháo hoa nổ ra và tiếng người xung quanh reo hò náo nhiệt. Rời khỏi vòng tay của anh, Mộc Thanh Khê lập tức khôi phục lại tinh thần.

Đôi mày Hàn Tại nhíu lại càng sâu, giọng điệu cũng không vui: "Không có lý do thì tôi sẽ không chấp nhận."

Giọng điệu cô cũng cứng rắn đáp lại: "Vậy tôi cũng không chấp nhận."

"Nếu tôi chắc chắn nói tôi thích em thì sao?"

"Tôi cũng sẽ không chấp nhận."

Hàn Tại có chút tức giận, cho đến hôm nay anh mới phát hiện đôi lúc cô thật sự cố chấp. Anh yên lặng nhìn cô vài giây sau đó quay người đi vào đám đông.

Anh đi được khoảng mười mét thì dừng bước, thở dài quay lại. Xung quanh người đông nghịt, không còn nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh Khê.

Mộc Thanh Khê đứng tại chỗ, nhìn dòng người đi lại trước mặt, sững sờ vài phút cô đã không thấy bóng dáng Hàn Tại đâu nữa.

Cô sờ soạng trong túi một lúc rồi lấy ra một tấm danh thϊếp. May mắn thay cô đã xin được danh thϊếp của khách sạn ở quầy lễ tân trước khi ra ngoài.

Pháo hoa ở trên không trung vẫn lôi cuốn, thu hút mọi người như vậy nhưng cô lại không có chút hứng thú thưởng thức nó nữa.

Hàn Tại đột ngột tỏ tình khiến cho cô bối rối, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Cô thở dài, xoay người đi ra phía con đường cách đó không xa, vẫy một chiếc taxi.

Hàn Tại đã phải mất rất nhiều công sức, nỗ lực vượt qua đám đông để trở lại chỗ ban đầu vậy mà lại không thấy bóng dáng Mộc Thanh Khê đâu nữa.

Anh nhìn biển người đông đúc trước mặt, tức khắc có chút luống cuống: "Thật là, đi đâu rồi chứ?" Cô đang ở nơi đất khách quê người, trên người lại không mang đồng nào thì có thể chạy đi đâu?

Hàn Tại nôn nóng kéo vài người đi qua bên cạnh để hỏi thăm, nhưng chỉ nhận được câu trả lời đầy thất vọng.

Anh vội vàng quay trở lại nhà hàng chỗ hai người ăn tối, người phục vụ ở đó đều nói không thấy cô quay lại.

Mộc Thanh Khê bắt xe trở về khách sạn, cô lấy ví tiền từ trong túi ra, lúc này cô mới nhớ mình căn bản không có tiền đôla, trong túi chỉ có nhân dân tệ. Trước khi tới Mỹ, Hàn Tại bảo cô không cần phải lo lắng gì hết nên cô cũng không có chuẩn bị gì.

Cô hơi khó xử, nhìn bác tài xế nói: "Thật ngại quá, bác tài, tôi quên mang theo tiền, có thể.."

Thái độ của bác tài xế cũng không tệ lắm, chỉ nói: "Cô này, sao có thể đi bắt xe mà không mang theo tiền chứ?"

Mộc Thanh Khê cũng cảm thấy ngượng, vội vàng xin lỗi mà nói: "Thật sự xin lỗi, tôi ra ngoài vội quá nên quên mang."

Bác tài xế cũng thật bất đắc dĩ: "Vậy bây giờ cô định làm gì đây?"

Bây giờ cô có thể nhờ sự giúp đỡ của Hàn Tại và Hàn Tri, nhưng Hàn Tại còn chưa về, Hàn Tri cũng không biết có ở đây không.

Cô đang khó xử hết sức thì bác tài cũng không còn kiên nhẫn nữa, ông lên tiếng thúc giục: "Cô này, cô đừng ở đây làm lãng phí thời gian của tôi, tôi còn phải đi trở khách khác nữa, cô bây giờ phải nhanh chóng trả tiền xe cho tôi đi."

Mộc Thanh Khê bây giờ cũng chỉ có thể thử vận may: "Phiền ông có thể lên trên lấy cùng tôi được không? Bạn của tôi đang ở trong khách sạn này."

Bác tài tuy rằng đang sốt ruột nhưng vẫn đồng ý: "Được, được, vậy tôi đi với cô. Thật phiền phức mà."

Mộc Thanh Khê liên tục nói tiếng xin lỗi: "Ngại quá, thật sự xin lỗi."

Lên đến trên phòng khách sạn, Mộc Thanh Khê gõ cửa phòng của Hàn Tri, một lúc lâu vẫn không có người đáp lại hẳn là cô ấy không ở trong phòng.

Bác tài thấy tình hình này thì sự kiên nhẫn cũng tan đi hết: "Bạn cô rốt cuộc có ở đây không vậy? Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, đừng làm phí thời gian của tôi, bây giờ cô nghĩ cách trả tiền cho tôi đi nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Bây giờ Mộc Thanh Khê cũng không biết phải làm gì, lập tức lấy từ trong ví ra mấy tờ nhân dân tệ đưa cho tài xế: "Bác tài, thật sự xin lỗi, tôi chỉ có nhân dân tệ.."

Động tác lấy tiền trên tay Mộc Thanh Khê của bác tài có hơi thô lỗ, ông nhìn qua rồi trả lại cho cô: "Cái này không được, ở Mỹ thì phải dùng đô la, huống hồ ai biết được cô có đưa tiền giả cho tôi không."

Nghe thấy ông nói vậy, Mộc Thanh Khê vội vàng giải thích: "Ông yên tâm, tôi đảm bảo đây là tiền thật.."