Chương 37: Tin tưởng tôi

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

Không đợi xe dừng hẳn, Hàn Tại đã đẩy cửa đi xuống, chạy vào trong, anh dừng lại ở quầy lễ tân hỏi: "Các cô có thấy cô gái cùng tôi ra ngoài lúc chiều không? Cô ấy đã trở về chưa?"

"Anh nói là cô gái cao hơn kia?"

"Đúng vậy."

"Tôi vừa thấy cô ấy đi lên rồi."

"Cô chắc chứ?"

"Hẳn là không sai, chiều này lúc cùng anh ra ngoài cô ấy còn xin danh thϊếp khách sạn ở chỗ tôi mà."

Nghe thấy cô tiếp tân nói vậy, tâm tình Hàn Tại rốt cuộc cũng buông xuống: "Cảm ơn."

Lúc anh ra khỏi thang máy thì thấy Mộc Thanh Khê đang nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, người đàn ông kia nhìn qua có vẻ rất không kiên nhẫn, anh bước nhanh đến hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhìn thấy anh cô liền thấy có chút khó xử về chuyện vừa xảy ra, nhưng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, giải thích với anh: "Tôi bắt xe về, nhưng không có đô la để trả."

Bác tài xế thấy hai người quen biết, liền quay sang nói với Hàn Tại: "Cậu là bạn của cô ấy sao? Vậy phiền cậu trả tiền xe đi."

Hàn Tại thấy giọng điệu của ông ta có vẻ thô lỗ liền nhíu mày.

Lúc này, Hàn Tri cũng trở về khách sạn, nhìn thấy cảnh này cũng có chút bối rối, cô bước tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Mộc Thanh Khê cảm thấy hơi mất mặt, không mở miệng, Hàn Tại liếc nhìn cô một cái rồi trả lời thay cô: "Không có gì, chút chuyện nhỏ thôi."

Hàn Tại lấy ví ra, rút hai tờ đô la đưa cho bác tài: "Ngại quá, như vậy đủ chưa?"

Bác tài xế nhận tiền, nhìn thoáng qua rồi nói: "Đủ rồi." Sau đó lại nhìn về phía Mộc Thanh Khê: "Hôm nay gặp cô thật là xui xẻo, sau này.."

Ông ta còn chưa nói xong Hàn Tại đã lên tiếng cắt ngang: "Vậy ông đi thong thả."

Bác tài nhìn mặt liền hiểu ý, biết không thể trêu vào thì ngậm miệng, hậm hực quay người rời đi.

Hàn Tại yên lặng nhìn cô.

Mộc Thanh Khê nghiêng đầu qua một bên, cố ý né tránh ánh mắt của anh.

Hàn Tri đứng một bên hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, Thanh Khê lúc nãy ra ngoài quên mang theo tiền." Hàn Tại trả lời nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Mộc Thanh Khê.

Hàn Tri cười, nói với cô: "Hóa ra là quên mang tiền, sau này cô ra ngoài có thể đến tìm tôi."

Mộc Thanh Khê nào có tâm trạng để ý đến Hàn Tri, cô đứng yên tại chỗ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía khác.

"Tiểu Tri, em về phòng trước đi." Sau đó giữ Mộc Thanh Khê lại: "Đến phòng tôi đi, tôi có lời muốn nói với em."

Cô nhíu mày, có chút kháng cự, hiện tại cô không muốn nói chuyện với anh, cô còn không biết làm sao để đối mặt với anh nữa.

Cảm thấy Mộc Thanh Khê không chịu phối hợp, anh xoay người nhìn cô: "Em muốn tôi nói ở chỗ này sao?"

Cô nhìn Hàn Tri vẫn đang đứng tại chỗ, chỉ đành đi theo anh, cô không muốn Hàn Tri biết chuyện của hai người.

Hàn Tri nhìn cái cửa phòng đóng lại trước mặt mình mà ngây người vài phút, trong lòng cảm thấy không phục, tại sao cô gái kia lại có thể ở gần anh như vậy, còn cô thì luôn phải chú ý lời nói và hành động, phải duy trì khoảng cách với anh.

Hàn Tại bật đèn lên, buông bàn tay đang nắm tay Mộc Thanh Khê ra, chất vấn: "Lúc nãy tại sao lại đi trước?"

"Rõ ràng là anh đi trước." Nghe anh chất vấn cô không khỏi có chút khó chịu, rõ ràng là anh rời đi trước mà!

Hàn Tại tự biết mình đuối lý, lúc đó anh chỉ nhất thời bực bội nên mới quay người đi: "Thì cũng phải chờ tôi quay lại chứ."

"Ai biết anh có quay lại hay không?"

Hàn Tại mím chặt môi, có chút chịu không nổi giọng điệu hoài nghi của cô: "Tại sao em không tin tôi? Em nghĩ rằng tôi sẽ mặc kệ em ở đó sao?"

"Là anh bỏ đi trước, bảo tôi làm sao tin anh? Trước nay tôi không tin người cố tình bỏ lại người khác sẽ quay đầu tìm lại người kia." Bị người khác bỏ rơi, cảm giác ấy không dễ chịu chút nào.

Thấy ánh mắt quật cường của cô, giọng điệu anh dịu xuống: "Thật xin lỗi." Lúc đó anh không nên bỏ đi như vậy.

Nghe thấy anh nói xin lỗi, sự bất bình trong cô mới dâng lên, tuy rằng cô đã học cách tự mình đối mặt với rất nhiều chuyện nhưng lúc anh quay người rời đi cô vẫn cảm thấy hoảng sợ đối với đường phố xa lạ này.

Hàn Tại liếc nhìn là có thể thấy ánh mắt mong manh, yếu ớt của cô, anh ôm lấy bả vai cô an ủi: "Lần sau không được tự mình đi trước, em phải tin tôi. Dù có tức giận thế nào tôi cũng sẽ quay lại tìm em."

"Em có biết hôm nay tôi thật sự rất lo lắng hay không?" Anh nói với giọng điệu thở dài lại kèm theo sự bất đắc dĩ.

Cô không biết có nên hay không nên tin tưởng lời nói của anh, nhưng trực giác của cô mách bảo: Tin tưởng anh ấy đi.

Im lặng một lúc lâu cô mới nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.

Bây giờ Hàn Tại mới yên lòng, ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô: "Thanh Khê, lời của tôi đều là thật, tôi vẫn sẽ luôn chờ câu trả lời của em."

Ánh mắt của anh thật sự quá mức chân thành lại tha thiết khiến cho cô không thể không tin được.