Chương 45: Bị thương(2)

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

Anh ta giật chiếc túi trong tay cô, cô cũng không dám phản kháng, để mặc cho anh ta dốc đồ đạc trong túi xuống đất. Phát hiện không có món đồ giá trị nào anh ta bực bội đẩy Mộc Thanh Khê một cái, cô lảo đảo lùi lại vài bước.

Mộc Thanh Khê vừa sợ hãi lại vừa tức giận, cô không khỏi có chút cao giọng: "Tôi chỉ có từng đó tiền thôi."

Mấy người da đen trước mặt từng bước tiến về phía cô, sát khí đằng đằng giống như đang rất bất mãn cái giọng điệu của cô. Anh ta muốn dùng cách này để hù dọa, Mộc Thanh Khê cũng nhìn chằm chằm anh ta, bởi vì cô không có nói gì sai.

Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng phía sau lưng cô truyền đến giọng nói: "Này, người anh em, các người đang làm gì vậy?"

Đám người kia sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt chuyển hướng người vừa đến, giọng điệu uy hϊếp: "Đừng có xen vào chuyện của người khác."

Mộc Thanh Khê xoay người nhìn về phía người vừa nói chuyện, đó cũng là không người da đen. Cô không chắc anh ta có đang giúp mình không, cô vẫn nghĩ nên cách xa một chút.

Người đó cũng không để ý đến lời uy hϊếp, tiếp tục nói: "Các người làm như vậy là không đúng, huống hồ cô ấy cũng đã đem tiền đưa cho các người rồi, thả cô ấy đi đi."

"Tại sao bọn tạo phải nghe lời mày?"

"Không tại sao cả, tôi chỉ đang nói các người nên làm như vậy thôi."

"Bọn tao làm gì không cần mày phải khua tay múa chân chỉ bảo, tránh ra một bên."

"Đại ca, anh cứ khăng khăng như vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Nói rồi anh ta hoạt động gân cốt một chút.

Đám người vây quanh cô cũng nóng lòng muốn thử.

"Vẫn là để tôi đến trước đi."

Nghe thấy câu nói này Mộc Thanh Khê vội vàng quay đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Tại. Cô không biết làm sao anh lại tìm đến được nơi này, nhưng anh cứ giống như một vị thần đột nhiên xuất hiện.

Bây giờ Hàn Tại hơi chật vật, tóc bị mồ hơi làm cho ướt đẫm, dán ở trên trán, mồ hôi chảy dài từ gò má cạnh xuống cằm, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, áo cũng ướt sũng một nửa.

"Hàn Tại.."

Hàn Tại nhìn về phía cô với ánh mắt trấn án, Mộc Thanh Khê trong chốc lát cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Mấy tên mặc áo đen thét to: "Lại một tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày, chúng ta cùng lên." Nói rồi bạn họ cùng hướng đến chỗ Hàn Tại.

Hàn Tại nhìn bên kia kêu một tiếng: "Cậu mang cô ấy đi trước."

Anh ta đáp một tiếng: "Hóa ra là người của cậu, vậy được, cậu tự bảo trọng."

Anh ta tiến lên kéo Mộc Thanh Khê: "Chúng ta đi trước, cậu ta sẽ xử lý."

Cô có chút lo lắng nhìn về phía Hàn Tại: "Nhưng mà.."

Người bên cạnh trấn an: "Yên tâm đi, cô hẳn là nên tin tưởng cậu ta." Anh ta giữ chặt cô rồi kéo cô chạy về hướng khác.

Cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn, tuy rằng cô đã từng thấy qua anh đánh nhau nhưng hiện tại đối mặt với người da đen cao to, khỏe mạnh hơn người châu Á, cô không thể không lo lắng.

Mộc Thanh Khê bị kéo đến một chỗ khá xa, hoàn toàn nhìn không được tình huống ở bên kia: "Chúng ta tạm thời chờ ở chỗ này, chờ Hàn Tại giải quyết xong rồi chúng ta qua."

Bây giờ Mộc Thanh Khê mới ngạc nhiên phát hiện ra người này đang nói chuyện với cô bằng tiếng trung, hơn nữa anh ta còn biết tên Hàn Tại, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Anh quen biết Hàn Tại sao?"

"Đúng vậy, trước đây bọn tôi học chung trường, còn ở chung một chỗ nữa. Tôi với cậu ấy là bạn, không nghĩ đến hôm nay lại đυ.ng phải hai người ở đây."

Cô có chút lơ đãng, trong lòng nghĩ đến Hàn Tại: "Chúng ta trở lại đó xem được không?" Cô thật sự lo lắng cho anh.

"Cô không cần quá lo lắng, Hàn Tại sẽ xử lý tốt thôi. Những người đó chỉ là đám côn đồ nghiệp dư, rất dễ đối phó." Anh có ý trấn an cô.

Nhưng hình như cũng chẳng giúp ích được gì, thời gian càng kéo dài thì Mộc Thanh Khê càng lo lắng: "Không được, tôi nhất định phải quay lại xem sao." Cô nói rồi chạy về hướng lúc nãy.

"Chờ một chút.." Nhìn bóng dáng cô chạy đi xa anh ta có vẻ bất lực, vội vàng đuổi theo. Thật ra anh cũng có chút lo lắng, tình trạng hôm nay cũng Hàn Tại cũng không tính là tốt.

Mộc Thanh Khê đã chạy về chỗ lúc nãy, mấy người mặc đồ đen đã không thấy đâu, chỉ còn Hàn Tại ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, đầu cúi xuống nên cô không thấy mặt anh.

Cô ngồi xổm trước mắt anh, hỏi với giọng bất ổn: ".. Anh không sao chứ?"

Hàn Tại lắc đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Không sao."

Lúc này cô mới nhìn rõ, mặt anh đầy vết thương, khóe miệng chảy máu, cơ hồ như không cần chỗ nào lành lặn. Nước mắt cô không kiềm được mà bắt đầu rơi xuống.

Cô muốn duỗi tay xoa mặt anh nhưng lại sợ sẽ làm anh đau, cuối cùng cánh tay vẫn dừng lại ở giữa không trung.

"Không sao thật mà." Hàn Tại miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nhạt, anh vươn tay nắm lấy tay cô, an ủi nói.

"Như thế này mà còn nói không sao?" Nghe anh nói như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nước mắt cô càng chảy xuống nhiều hơn.

Hàn Tại vươn tay kéo cô vào trong lòng ngực: "Được rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, anh cúi xuống lặng lẽ hít một hơi lạnh, anh biết đại khái trên người mình có không ít vết thương cũng không biết có ảnh hưởng đến xương sườn hay không.